Lăng Vi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chỉ chỉ một nơi có tên là “Đào hoa cốc” nói: “Chồng ơi, cái tên ‘đào hoa cốc’ nghe hay thật... Nghe dường như có câu chuyện xưa nào đó.”
Diệp Đình gật đầu, anh bảo Ám Ảnh tiểu tổ chú ý điều tra nơi này.
Lăng Vi ôm cổ Diệp Đình, nhỏ giọng ghé vào tai anh nói: “Trong tiểu thuyết võ hiệp không phải đều viết vậy sao... Anh bảo Ám Ảnh tiểu tổ tìm cẩn thận một chút. Nói không chừng trong Đào hoa cốc này còn bí tịch thất truyền gì đó.”
“Phốc —— ha ha...” Lôi Tuấn bật cười, cậu bụm miệng nói: “Chị dâu à, chị nằm mơ đấy à? Sức tưởng tượng phong phú như vậy, không viết tiểu thuyết thì đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
Diệp Đình bảo cậu ta ra ngoài, tên ngốc không biết để ý xung quanh, không thấy Lăng Vi đang nhu tình nhìn anh sao?
Lôi Tuấn làm mặt quỷ với hai người, ba bước thành hai đi ra ngoài.
“Chồng ơi, giúp một chút.” Lăng Vi ôm Diệp Đình, cô nhìn anh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nước long lanh, nhu tình vạn chủng.
Cô chậm rãi chớp chớp hàng mi dài, không ngừng phóng điện với anh.
Diệp Đình nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, biết ngay chắc chắn cô có việc.
Chỉ thấy cô cắn môi dưới, cố ý làm ra mấy biểu cảm mị hoặc, đuôi mắt hơi nhếch lên, đặc biệt câu nhân. Diệp Đình nghĩ thầm, chuyện này... Chắc chắn không thoát được.
Anh cố ý ra vẻ làm khó cô
Tìm người giúp đỡ thì phải có ưu đãi chứ? Bao ăn một bữa à?”
“Phốc... Khụ khụ ——” Lăng Vi cười trừng anh. Cô bình tĩnh lại, lại giữ nguyên biểu cảm trêu đùa anh, cô cắn tai anh, khẽ liếm một chút.
Diệp Đình quả quyết, mắt phượng nheo lại, hỏi cô: “Có chuyện gì? Làm khó em thành như vậy?”
Lăng Vi ngồi khóa trên đùi anh, đầu gối quỳ trên ghế. Bàn tay cô men theo ngực anh xoa nắn, ánh mắt Diệp Đình mê say nhìn chằm chằm cô, chỉ thấy cô cắn môi dưới, khẽ nói: “Muốn anh bàn việc làm ăn giúp em.”
Tay Diệp Đình dừng trên lưng cô, muốn cô dựa gần vào người hơn... Kết quả, Lăng Vi đột nhiên phì cười, má... Cái bụng này là chuyện gì... Ở giữa hai người, muốn lại gần cũng không lại gần được.
Diệp Đình cũng cười, Lăng Vi nhéo lưng anh một cái
Ai bảo anh không biết tiết chế, ở giữa còn người cản trở kìa!” Diệp Đình nâng tay xoa xoa mặt cô nói
Là anh không biết tiết chế? Là nhu cầu của em lớn thì có?”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi, hung hăng liếc anh một cái, Diệp Đình cười nói: “Anh nói lượng cơm em ăn lớn, em lại nghĩ đi đâu thế?”
Lăng Vi đột nhiên cười xấu xa: “Anh đoán là em nghĩ đi đâu?” Vừa nói, vừa cởi dây lưng của anh. Diệp Đình đè lại tay cô
Vợ à, em đột nhiên chủ động như vậy, đột nhiên nhiệt tình như vậy, anh phải nghĩ lại chuyện em muốn nhờ anh... Khó đến mức nào...”
Lăng Vi đặc biệt ngây thơ trong sánh liếc nhìn anh.
“Đừng sợ, không phải chuyện lớn gì. Em chủ yếu là sợ anh nghẹn lâu quá hỏng mất, em muốn phát phúc lợi cho anh thôi... Sao anh lại nghĩ xấu cho em thế... Hừ!”
Diệp Đình buồn cười muốn chết, ôi, dáng vẻ này... Còn chưa thấy cô như vậy bao giờ.
Diệp Đình nâng cằm cô, nghiêng qua bá đạo hôn lên môi cô.
“Nếu phu nhân nhiệt tình như thế, vi phu tuyệt đối không thể làm mất nhã hứng của phu nhân được, phu nhân có việc gì khó cứ nói.”
Lăng Vi cởi thắt lưng anh, kéo khóa quần. Diệp Đình buông cô ra... Nhìn chằm chằm tay cô, chỉ thấy tay cô đột nhiên dừng lại, Diệp Đình nhìn qua chỗ cô, chỉ thấy cô trừng mắt nhìn anh
“Chúng ta bàn điều kiện trước? Hay làm việc trước?”
Diệp Đình nhịn cười nói: “Tùy em.”