Ngón tay thon dài ông như ống trúc, rất có lực độ. Ông dễ dàng mở nắp chai, đưa tới trước mặt bà lần nữa.
Diệp Khanh cầm chai nước, uống thuốc. Ông lại đưa tay lấy chai nước về, đậy kín nắp, đặt vào chỗ để nước trên cửa xe.
Diệp Khanh liếc qua, thấy chân ông rất dài, Vị trí ghế giữa không hề hẹp, nhưng vẫn cảm thấy dường như chân ông không thoải mái lắm.
Bà lại nhích gần tới cửa, rất sợ ông ngồi khó chịu. Bà vừa động, người đàn ông đột nhiên đưa tay nắm tay bà —— Diệp Khanh sửng sốt, chấn động, nghe ông ra lệnh tài xế: “Khóa cửa!”
Cửa xe khóa lại, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu xin lỗi, vốn muốn nói ra, nhưng anh ta lại không dám lên tiếng.
Ông nắm tay bà, Diệp Khanh vểnh môi, cúi đầu cười: “Không phải tôi muốn nhảy xe…”
Người đàn ông lúng túng buông tay ra, não ông co rút, lại cho là bà muốn nhảy xe, là quá lo lắng về bệnh tình của bà sao?
Ông buông tay ra, lòng bàn tay trong nháy mắt không còn nhiệt độ.
Tay Diệp Khanh đặt trên đùi mình, bà thấy tay ông cứng đờ giữa không trung. Muốn rút về, nhưng không kịp…
Diệp Khanh ôm ngực, đột nhiên cảm thấy tim quặn đau! Thấy tay ông ngừng giữa không trung, bà chợt chịu không nổi. Bọn họ đã cô độc mười mấy năm, nếu còn cô độc tiếp tục thì sao?
Bà đưa tay, lòng bàn tay áp lên lòng bàn tay ông, cùng ông mười ngón tay đan vào nhau. Ngón tay bà vùi thật sâu vào đốt ngón tay ông, bà ôm mu bàn tay ông. Ông cũng giữ tay bà, hai người họ nắm tay thật chặt. Ông ngồi nhích qua bà chút xíu… Bà trong nháy mắt cảm thấy áp lực nhích tới gần, giống như ngọn núi đè xuống, mắt cũng không dám nhấc lên.
Ông thấp giọng nói: “Đừng khẩn trương, tôi già rồi, lúc còn trẻ không cho bà thấy bộ dạng tôi… Bây giờ tôi đột nhiên không biết nên làm sao đối mặt với bà.”
Hốc mắt Diệp Khanh chợt đỏ, mắt chứa nước mắt nói: “Tôi cũng già rồi… Lúc còn trẻ, không cho ông thấy dáng vẻ xinh đẹp của tôi, tôi cũng không tự tin mà…”
Ông nắm chặt tay bà, ánh mắt ôn nhu nhìn mặt bà chăm chú: “Bà rất đẹp.”
Nước mắt Diệp Khanh rơi xuống, vẫn không dám nhìn ông. Ông đưa tay lau nước mắt bà, giống như bị phỏng, ngón tay cứng đờ giữa không trung. Ông lại vuốt tóc rũ xuống trước trán bà, vuốt ra sau tai cho bà.
Diệp Khanh nhích lại gần ông, mặt bà vùi vào ngực ông, buồn rầu khóc…
Ông đưa tay vuốt lưng bà, sợ tư thế này của bà khó chịu, ông liền kéo bà lên đùi mình, Diệp Khanh thuận thế ôm cổ ông. Mặt bà kề sát mặt ông, nước mắt chảy xuống theo gò má bọn họ…
Tay ông xoa gò má bà, trong lòng vô cùng đau đớn!
Ông nói: “Bà không quên tôi sao?”
Nước mắt Diệp Khanh rơi xuống, hai mắt ngấn lệ mông lung ngẩng đầu nhìn ông, bà rốt cuộc nhìn rõ mặt ông… Ông nhìn qua vẫn rất trẻ tuổi, mặt mũi anh tuấn, khỏe mạnh! Gương mặt vô cùng anh tuấn, rất mê người, có tám phần tương tự Diệp Đình. Đều anh tuấn, mê người như vậy. Ánh mắt ông rất đẹp, vẫn thâm thúy, mê người… Chóp mũi ông kề bà, bà nhìn chằm chằm mắt ông, đột nhiên rưng rưng nước mắt cười. Bà nói: “Tôi quên toàn thế giới, cũng sẽ không quên ông…”
Ông hít hơi thật sâu, hiển nhiên đang đè nén đợt sóng dâng trào trong lòng!