Ba trăm lẻ bốn vạn! Các bạn học bên cạnh đều kinh ngạc đến sắp rớt cằm! Lý Thiên Mặc.....
Anh Mặc của bọn họ, thật là giàu có nha! Tiền đó không phải là tiền sao? Hơn ba triệu! Những học sinh nghèo như bọn họ ba chục ngàn cũng không lấy ra được nha!
Đừng nói ba chục ngàn, ba ngàn cũng tốn sức nha....
Anh Mặc của bọn họ, tùy tùy tiện tiện liền “xẹt xẹt” viết chi phiếu hơn ba triệu cho người ta!
Sức lực bạn trai nổ tung nha! Quá đẹp trai, biết không? Biết không nha?
Đoàn người “phần phật” đi theo. Nháy mắt Kim Lập bị chìm ngập torng biển người.
Lôi Niểu Niểu kéo tay Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói: “Sau này em sẽ từ từ trả lại cho anh.”
Lý Thiên Mặc suy nghĩ, đột nhiên cười giảo hoạt, anh thống khoái nói: “Được.”
Ánh mắt anh vòng vo: “Nói miệng không có bằng chứng nha, hay chúng ta viết giấy nợ đi.”
“...” Lôi Niểu Niểu 囧 囧 ngẩng đầu nhìn anh: “Nhân phẩm của em, không để cho anh tin tưởng như vậy nha?”
Lý Thiên Mặc nói: “Anh em ruột thịt còn phải tính sổ rõ ràng đây.”
“Cũng đúng.... vậy thì viết đi.”
Lý Thiên Mặc lấy xấp chi phiếu ra, ghi ở phía sau: “Lôi Niểu Niểu thiếu Lý Thiên Mặc ba trăm lẻ bốn vạn, lãi suất một năm 9,6%. Thời hạn trả: Ba năm. Có thể vật đổi vật.”
Nháy mắt Lôi Niểu Niểu hộc máu...: “Còn có lãi suất? Lại cao như vậy? Anh cho - vay - nặng - lãi nha?”
Bốn chữ “cho - vay - nặng - lãi” cô nói nghiến răng nghiến lợi: “Còn có ba năm là xảy ra chuyện gì? Ba năm, làm sao em có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?!”
Lý Thiên Mặc bình tĩnh nói: “Cho nên, điểm chính là..... câu sau cùng, có thể, lấy vật đổi vật! Em có thể mang những thứ em có tới đổi với anh. Chỉ cần anh thích, đều có thể gán nợ.”
Lấy vật đổi vật? Lổi Niểu Niểu không hiểu, nhưng mà.... cảm thấy đây là một cái hố....
Thật là ngu ngốc.... sao cô có thể tìm một chủ nợ lớn như vậy cho mình chứ?
Hơn ba triệu! Nói ít không ít nha,,,, cũng không biết đời này cô có thể trả hết nợ không nha?
Cô có thể chọn lại sao? Nếu không, hay là đi ăn bữa cơm với thằng nhóc Kim Lập kia cũng được.....
Ít nhất, còn nhỏ hơn cái hố này.....
Lý Thiên Mặc thấy ánh mắt cô chuyển động không ngừng, anh ho khan: “Khụ khụ.... Anh quên nói với em, tiền thưởng cuộc tranh tài máy tính lần này hạng nhất là một trăm ngàn. Ngoài ra anh còn thưởng thêm một trăm ngàn.”
“A?” Lôi Niểu Niểu hưng phấn: “Chính là nói, lần này em lấy được hạng nhất là có hai trăm ngàn rồi?”
“Đúng nha.” Lý Thiên Mặc dán sát vào lỗ tai cô nói: “Em muốn biết, tiền của anh là làm sao kiếm được không?”
Lôi Niểu Niểu lắc đầu, mặt cô tràn đầy ngơ ngác nhìn anh, tò mò hỏi: “Số tiền này, anh làm sao kiếm được?”
Lý Thiên Mặc nói nhỏ bên tai cô: “Anh viết trình tự nha, từ năm mười tám tuổi anh đã làm một con chip trị giá một trăm triệu. Nhưng mà, anh quyên góp tiền. Sau đó, anh lục tục làm thêm một ít phần mềm, bán cũng không ít tiền. tháng trước, anh vừa bán một trang web, vừa vặn bán được ba triệu dola mỹ. Cái giấy nợ này của em chỉ là một con số nhỏ trong đó thôi.”
“A?” Lôi Niểu niểu thật giống như đang nghe thiên thư vậy, đột nhiên --- cô nhiệt huyết bốc cháy! Thì ra làm trình tự có tiền đồ như vậy nha?
Thì ra, con trâu cũng có lúc xoay mình làm chủ nhân nha! Như vậy cô nhất định phải học viết trình tự thật giỏi, cứ như vậy.... có tiền nhiều hay không, đều không phải là chuyện khó nữa!
Tùy tiện làm một trang web, là có thể đủ tiền trả nợ nha!
Lôi niểu Niểu nghĩ thật đẹp nha.... Lý Thiên Mặc cười phúc hắc, anh chưa nói.... trang web mà anh bán, là một trang web hacker suy nhất trên toàn thế giới.... trước kia, vẫn luôn là anh quản lý, nhưng mà, bây giờ anh phải làm việc, rất mệt mỏi..... cho nên bán cho những đội viên khác của LG....
Lôi Niểu Niểu còn nằm mơ sao.... dù sao cô cũng là học trò của Lý Thiên Mặc mà! Sư phụ cô lợi hại như vậy, sẽ không để học trò chết đói chứ?
Nhưng mà.... suy nghĩ của Lý Thiên Mặc vừa lúc ngược lại với cô, trong lòng anh âm thầm tính toán: Không thể để cho cô kiếm tiền nhanh như vậy được... trả tiền xong sớm thì còn ý nghĩa gì nữa!
Tức cười cô, phải từ từ đi... cười gian....
Lúc này, đột nhiên Lôi Niểu Niểu ngẩng đầu. cô nhìn Lý Thiên Mặc, chỉ thấy Lý Thiên Mặc..... đang cười gian. anh rộ ra răng nanh, thật giống như xẹt qua một tia ánh sáng lạnh!
Trời ạ.... Đột nhiên Lôi Niểu Niểu có một loại dự cảm xấu.... sao đột nhiên có loại cảm giác một con tiểu bạch thỏ chui vào hang của sói xám chứ?