Trong nháy mắt, cửa quán bar liền bị người chặn lại! Bọn đàn em của Lão Hắc cũng lập tức chia ra đánh nhóm người kia. “Ầm, rầm, bịch, phịch’ những âm thanh vang lên liên tiếp sau lưng, gã đá văng hai kẻ đang đứng cản trước cửa, cứ thế gánh thẳng mỹ nhân bước ra khỏi quán bar.
Lão Hắc vừa mới quẹo vào một cái hẻm nhỏ, đột nhiên trước mặt xuất hiện ba anh chàng dáng người cao lớn.
Vinh Phỉ híp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt, nguy hiểm giống hệt loài báo!
Lôi Tuấn nói với Diệp Đình: “Anh, hai chúng ta xem náo nhiệt thôi, xem tứ ca làm thế nào thu thập được tên tiểu tạp chủng này.”
Vinh Phỉ ‘binh’ một tiếng đánh thẳng vào mắt trái của đối phương.
“Đờ… ##$!%...” Đối phương chửi một loạt những chuỗi từ tục tĩu. Vinh Phỉ giơ một ngón tay lên với gã, bảo phiên dịch dịch lại lời nói này cho Lão Hắc: “Cô gái mà mày đang vác trên vai, là người dẫ đầu của bọn tao. Chúng tao tới đây thám hiểm, mày thả người dẫn đầu của bọn tao ra, tao sẽ đưa mày tiền!”
Lão Hắc nghe người phiên dịch nói xong liền cười lạnh một tiếng, vừa định rút susg đột nhiên nhìn thấy ba người đàn ông đối diện, dường như cũng rút súng ra cùng một lúc, lên nòng, sau đó nhắm ngay đầu gã!
Lão Hắc bị dọa sợ, vội vàng giơ hai tay lên…
Đàn em của gã hiện giờ đều đang ở trong quán bar, liều mạng tao sống mày chết với kẻ khác, lúc này nếu gã muốn gọi người thì thật đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa! Tròng mắt Lão Hắc đảo quanh một vòng, nói với phiên dịch: “Bảo với bọn họ, tao rất quen thuộc rừng mưa nhiệt đới này, có thể dẫn bọn họ vào đó.”
Phiên dịch nói xong, Diệp Đình và Vinh Phỉ, Lôi Tuấn cùng nhìn nhau một cái.
Vinh Phỉ cố ý nói: “Gã này muốn đánh chủ ý lên đội trưởng của chúng ta, rất nguy hiểm.”
Lão Hắc nháy mắt với phiên dịch, phiên dịch nhỏ giọng nói lại ý đại khái của câu kia cho gã.
Lão Hắc vội vàng đặt cô gái mà gã đang vác trên vai xuống, Lôi Tuấn và Vinh Phỉ cùng đỡ lấy An Kỳ Nhi.
Lão Hắc giơ hai tay, nói với phiên dịch: “Nói với họ, chỉ cần có tiền thì gã sẽ không đánh chủ ý lên cô gái này.”
Qua mấy lượt đàm phán, Lão Hắc đã thể hiện thành ý của mình. Vinh Phỉ lôi mấy xấp tiền ra, cân nhắc ở trong tay, nhưng mà… anh vẫn không yên tâm với gã Lão Hắc này.
Lão Hắc nhìn mấy xấp tiền kia, thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực.
Vinh Phỉ nói: “Tiền cho mày, cũng được! Nhưng mà, nhóm bọn tao cũng không thể đưa không số tiền này như thế. Lỡ như nửa đường mày chạy mất thì biết làm sao? Mấy người bọn tao cũng không muốn chết trong rừng mưa nhiệt đới.” Anh vừa nói, vừa lấy ra một viên thuốc: “Ăn nó! Chờ nhóm bọn tao ra khỏi rừng mưa nhiệt đới tì sẽ cho mày thuốc giải!”
Vinh Phỉ chĩa nòng súng vào đầu Lão Hắc.
Sau lưng Lão Hắc đang dựa thẳng vào tường, gã liếc nhìn về phương hướng quán bar một cái, hi vọng đàn em của gã có thể đánh xong nhanh nhanh một chút, rồi lao đến đây cứu gã! Trong lòng Lão Hắc hung hăng mắng chửi: bình thường cứ hay lượn qua lượn lại trước mặt gã, thế đếch nào đến lúc xảy ra chuyện lại chẳng thấy một mống nào trên phố?
Gã không biết rằng, trước khi đến đây chặn gã lại, thì Diệp Đình bọn họ cũng đã dọn dẹp hết đám người xung quanh đây rồi.
Vinh Phỉ giữ chặt miệng Lão Hắc, ép lão phải há to nuốt viên thuốc vào. Lão Hắc liều mạng trợn mắt móc họng, Vinh Phỉ liền đạp cho gã luôn một cước đập người vào tường.
“Ực..” Lão Hắc đã nuốt thẳng viên thuốc qua họng.
Vinh Phỉ cười một tiếng đầy vẻ lưu manh, trông còn côn đồ hơn Lão Hắc, anh cầm báng súng vỗ liên tiếp vào mặt Lão Hắc mấy cái, hỏi gã: “Lúc nào lên đường? Bọn tao cũng không muốn trì hoãn thời gian quá lâu.”
Phiên dịch nói lại cho Lão Hắc nghe, Lão Hắc đáp: “Vào rừng mưa nhiệt đới rất nguy hiểm, cần phải chuẩn bị hai ngày.”
“Cũng được, hai ngày sau, vẫn thời gian này, địa điểm này. Nhớ rõ chưa?”
Lão Hắc bị báng súng đập bùm bụp vào mặt, gã cố nén lửa giận lại, nói: “Được, không thành vấn đề…”
Vinh Phỉ cõng An Kỳ Nhi trên lưng, Diệp Đình và Lôi Tuấn lập tức che chở hai người họ, nhanh chóng biến mất trong con hẻm nhỏ.
Tiểu tổ Ám Ảnh thấy mấy người Đình ca đã rút lui ra ngoài, lúc này mới thu đội lại. Trong một góc gần con hẻm nhỏ, mấy tên thủ hạ của Lão Hắc đang nằm ngổn ngang.
Trở về nơi ở, Lý Thiên Mặc đang thu dọn tài liệu, thấy bọn họ trở lại, anh ta liền ngẩng đầu nhìn Vinh Phỉ chăm chú, hỏi: “Chị An Kỳ không bị thương chứ?”
Vinh Phỉ cong môi cười một cái: “Có anh cậu ở đây, có thể để chị dâu cậu bị thương được sao?”
Vinh Phỉ cười không ngừng được, dáng vẻ đúng kiểu đủ kiêu ngạo. Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ lắc đầu cười, nói: “Bên chỗ em cũng không có gì đột phá, mọi người thì sao? Thuận lợi không?”
Lôi Tuấn cho anh ta một dấu tay OK.
Lúc này, Vương Dần đi mua đồ dùng cũng đã trở lại.
Lần này bọn họ muốn vào rừng mưa nhiệt đới, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Bọn họ không phải là đi du lịch, chuyện liên quan đến tính mạng cũng không phải chuyện đùa.
Vinh Phỉ thu xếp ổn thỏa cho An Kỳ Nhi, quay đầu nói với mọi người: “Ngày kia, đến lúc đó chúng ta xuất phát! Chúng ta phải dùng mạng để chơi ván này, tất cả đã chuẩn bị xong hết chưa?”