Quân Dương ở đối diện phòng của cô đang mơ mơ màng màng ngủ đột nhiên nghe được tiếng hét của cô gái, đột nhiên giật mình, anh lập tức nhảy lên, chạy thật nhanh đá văng cửa “Ầm ---”, trực tiếp vọt đến phòng của Chính Hiền.
Giọng hét nhất đình là từ phòng của Chính Hiền truyền tới, nhưng... tại sao lại là giọng nữ?
Anh cho là mình ngủ mơ màng, trong lòng vội vàng trực tiếp đưa tay mở cửa, phát hiện cửa không khóa.
“Chính Hiền? Sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?” Trong phòng rất tối, Quân Dương lại ngủ mơ mơ màng màng, không nhìn thấy gì cả.
Quân Dương gấp gáp đi vào trong, đột nhiên nghe thấy bên trong có người nói chuyện: “Anh ấy không sao... anh ấy nghĩ rằng có con chuột, nhưng thật ra là em... em ngủ không được nên đi đi lại lại trên đất...”
“Lý Thiên Mặc? Sao em lại ở đây?” Quân Dương rất tức giận, tức đến muốn nổ phổi.
Lý Thiên Mặc đương nhiên nói: “Em nghe được tiếng kêu, nên phải đến xem thử, anh có thể qua thì tại sao em không qua được chứ?”
Quân Dương mờ mờ thầy được Lý Thiên Mặc đang đứng bên cửa sổ, thật giống như đang rót nước cho Chính Hiền. quân Dương lập tức liền nổi giận, tiện tay mở chốt điện trong tay lên.
Ánh đèn sáng bừng đồng thời làm ba người lóa mắt.
Quân Dương chờ một hồi mới thích ứng với ánh sáng được, lại phát hiện.... Không biết từ khi nào Lý Thiên Mặc đã rời khỏi cửa sổ đi đến bên mép giường của Chính Hiền, mà chỗ đứng của Lý Thiên Mặc lại vừa vặn ở giữa anh và Chính Hiền.
Lúc này, Lý Thiên Mặc nhìn Chính hiền chằm chằm, anh phát hiện!
Anh phát hiện một bí mật lớn! Đôi mắt Lý thiên Mặc mở thật to, nhìn cổ Chính Hiền chằm chằm... cục xương ở cổ họng đâu? cục xương ở cổ họng của Chính Hiền đâu rồi? Lúc nãy anh thật là nghe được tiếng hét của một cô gái ---
Ta trời đất quỷ thần thiên đị!
Lý Thiên Mặc đi đến cái tủ bên giường của Chính Hiền nhìn xem, chỉ nháy mắt... cọng tóc cũng muốn dựng lên!
Mẹ tôi ơi.... hù chết tôi! Cái thứ gì đang nằm trên đầu tủ vậy? Cục xương giả sao?
A ha ha ha ha ha --- Lý thiên Mặc muốn điên rồi!
hơn nửa đêm có cần phải kích thích như vậy không --- Chính Hiền.... cô ấy là con gái? Cô ấy, là con gái? Là con gái?
Lý thiên Mặc hoàn toàn không biết làm sao, anh bối rối! Ngạc nhiên, mừng rỡ, kinh sợ... không tưởng tượng nổi! Đây là đang nằm mơ sao? Đây không phải là thật? Các loại suy nghĩ từ trong đầu bay loạn xa.
Đây là mơ sao? Có phải mình đang mộng du không? Lý Thiên Mặc dùng sức bấm một cái lên đùi --- ai da má ơi... thật là đau!
Đây là thật, không phải mơ! Anh cực kỳ kinh ngạc: “Chính Hiền, anh anh anh anh anh anh anh...” Anh nửa ngày, nhìn Chính Hiền chằm chằm lại không biết nên nói gì...
A! Suýt chút nữa đã quên rồi, quân Dương vẫn còn ở! Đột nhiên Lý Thiên Mặc nhận ra, Quân Dương không biết Chính Hiền là cô gái! Lý thiên Mặc nhanh chóng chạy tới canh trước mặt Quân Dương, hành vi của anh hoàn toàn là theo bản năng, cực kỳ nhanh chóng ngăn cản giữa hai người.
Chính Hiền còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lý Thiên Mặc hoảng sợ nhìn cô chằm chằm.
Cô vừa muốn mở miệng hỏi anh: “Em thấy cái gì đáng sợ sao?”
Còn chưa mở miệng, đã thấy Lý Thiên Mặc không ngừng ra dấu chỉ cho cô, cô nhìn theo phương hướng anh chỉ, nghiêng đầu.
Chỉ thấy... cục xương giả ở cổ họng của cô... đặt trên tủ đầu giường! A a a a --- Trời ơi! Cô quên!