Diệp Khanh đi theo bọn họ cùng nhau xuống núi, đoặn đường này bà giống như một cô gái, ánh mắt ôn nhu nhìn người bạn là cây hoa đào. Bà nâng bàn tay lên, đỡ lấy một mảnh lại một mảnh hoa đào. Bà không hề thương xuân u buồn, mà chỉ ôn nhu hát nhỏ: “Rơi xuống không phải vật vô tình, hóa thành bùn xuân bảo vệ hoa...”
Trái tim Lăng Vi, mềm mại thành nước.... Diệp Khanh như vậy, ai lại không thích nha?
Ban đầu, nhất định ba của Diệp Đình chính là bị bà mê hoặc như vậy. Đột nhiên Lăng Vi muốn hỏi Diệp Khanh, chuyện ba của Diệp Đình. Hiển nhiên, lúc này Diệp Đình cũng nghĩ như vậy.
Anh đi đến bên cạnh Diệp Khanh, hỏi bà: “Tiên sinh của bà, cùng bà rất ân ái sao?”
Diệp Khanh “Nha“... tay bà đang cầm cánh hoa.... ánh mắt dần dần mê mang, đột nhiên, bà cười ngượng ngùng: “Đại khái là vậy, vừa nhắc tới anh ấy, trong lòng tôi thật là ngọt....”
Nhưng mà, bà lại lắc đầu: “Nhưng mà, người này là ai... cho tới bây giờ tôi cũng không biết.”
Bà không hề phiền muộn, cũng không hề kỳ quái tại sao mình không biết người nọ là ai....
BÀ không thấy kỳ là, nhưng Lăng Vi và Diệp Đình lại thấy kỳ lạ nha!
Nào có như vậy? Mới vừa rồi Lăng Vi không dám hỏi vấn đề này, chỉ là có chút lo lắng tâm tình bà sẽ mất khống chế, không nghĩ tới Diệp Đình lại hỏi lên. Càng không nghĩ tới trong lòng Diệp Khanh không có nửa điểm chua xót, cũng không khó chịu.... Thật giống như bà rất hưởng thụ người ta hỏi về người yêu của bà vậy.
Lăng Vi thật là không hiểu nổi... không nghĩ ra.... lấy tình huống đã trải qua của Diệp Khanh mà nói, lúc bà còn trẻ, ôm đứa bé bị Bảo La - Lộ Dịch Tư uy hiếp.... chồng bà đi đâu nha? Chồng bà không giúp bà sao?
Trong tất cả trí nhớ của Diệp Đình, thật giống như không có người này tồn tại. Ông ta không giúp Diệp Khanh dù chỉ một chút, nhưng Diệp Khanh lại không hận ông ta?
Đột nhiên Lăng Vi nghĩ đến, chuyện Diệp Khanh luôn không nhớ được mọi việc này, có phải do Bảo La - Lộ Dịch Tư làm hại hay không?
Diệp Đình cố ý không giết Bảo La, chính là vẫn luôn thẩm vấn ông ta, chuyện liên quan tới mẹ.
Lăng Vi đang suy nghĩ chuyện, đột nhiên Diệp Đình lại hỏi một câu: “Tiên sinh của bà là ai, bà cũng không biết sao? thật là kỳ quái.”
Bước chân Diệp Khanh chậm lại. Ánh mắt bà xa xưa, từ từ ngẩng đầu lên nhìn từng đóa hoa đào, thong thả nói: “Cũng không kỳ quái, lúc tôi gặp anh ấy, anh ấy đeo mặt nạ.... trong đêm đen nhánh.... cả người anh ấy tràn đầy vết thương, nhưng mà.... ánh mắt rất ôn nhu...” Bà cười, lại lắc đầu nói: “Tôi biết anh ấy tìm tôi, nhưng mà... tôi không thể để cho anh ấy tìm được...”
“...” Lăng Vi bắt đầu não bổ.... không biết hai người là..... ba của Diệp Đình bị thương, sau đó mẹ Diệp cứu ông ấy, sau đó hai người.... khụ khụ --- sau, mẹ Diệp mang thai. Lại không muốn để cho ba Diệp biết. Nên bà liền chạy...
Nhưng mà, tại sao bà lại nói “Không thể để cho anh ấy tìm được?” Không thể....Hai chữ này, nhất định là có nỗi khổ.....
Hả.... vụ án này thật huyền bí!
Diệp Đình trò chuyện với bà, nhưng dường như không thể hỏi ra càng nhiều tin tức hơn, chủ yếu là sợ kích thích đến bà. Anh đều chọn một ít đề tài ôn hòa đến hỏi.
Ví dụ như hỏi bà, có phải thích đỗ quyên hay không... bà nói: “Là anh ấy thích.... tôi còn trồng một bụi ở nhà, khí thế kia, giống anh ấy như đúc.”
Lăng vi đỡ trán, thì ra là vậy ----
Không kỳ quái... lần đầu tiên cô thấy đỗ quyên kia, cũng cảm giác có một cỗ khí thế mạnh mẽ!
Lăng Vi cũng hỏi bà: “Hoa phỏng bên cạnh Khúc Kính Thông U... là ý gì? Là có liên quan đến tên của chú ấy sao?”
Đột nhiên Diệp Khanh sững sờ: “Con nói là cái chữ.... ở trên cửa kia sao?”
Diệp Đình, Lăng Vi, Diệp Khanh đồng thời đứng lại. Diệp Khanh xoa huyệt thái dương, nhíu mày lại giống như bị đau tim vậy, Lăng Vi vội vàng chỉ lên trời nói: “Trời âm u, có phải sắp mưa không nha?”
Diệp Đình cũng nói theo: “Hình như là vậy, chúng ta phải đi nhanh lên.”
Bọn họ cố ý thay đổi chủ đề, để cho Diệp Khanh bối roi61mot65 chút, bà cũng ngẩng đầu lên theo, đột nhiên lại nhìn sang Lăng Vi, Diệp Đình và Lôi Tuấn.
Bà nhìn Diệp Đình và Lăng vi, hơi nhíu mày lại..... còn chưa chờ bà nói chuyện, trong lòng Lăng Vi và Diệp Đình đã bồi thêm một câu: “Tôi thấy các người thật quen....”
Quả nhiên....: “Tôi thấy các người thật quen, ách? Tại sao tôi lại ở đây?”
.....