Diệp Đình bật cười, thế mà cô cũng nghĩ ra được...
Anh khen đểu cô: “Em đúng là càng ngày càng thú vị. Anh rất thưởng thức em.”
Lăng Vi toét miệng cười nói: “Cám ơn lời khen của anh, em trưởng thành rất nhanh, nên đã theo anh học được rất nhiều, đến nước sông Hoàng Hà cũng đổi được nữa là....”
Diệp Đình tràn đầy ý cười, thấp giọng nói: “Đừng khiêm tốn, em đã là dải Hắc Long giang...”
Lăng Vi chợt cho anh quỳ(*).
(*)跪: Qùy: để biểu thị sự ngưỡng mộ, thờ phụng. Là ngôn ngữ mạng dùng để thể hiện sự than thở hoặc thể hiện cảm xúc trong trái tim.
Diệp Đình chăm chú nhìn cô, nhìn rất lâu, ánh mắt thâm trầm, chan chứa tình cảm... nhìn đến nỗi khiến Lăng Vi muốn say... Anh giơ tay lên xoa xoa đầu cô, từng lần từng lần một, đặc biệt có lực.
Cô ngước mặt lên nhìn anh, nghe thấy anh nói: “Đúng là trưởng thành rất nhanh, mấy cái 36c ở nhà đều mặc không vừa nữa rồi.”
“...” Lăng Vi xấu hổ: “Đều do anh chăm tốt.”
Diệp Đình nâng cằm cô lên, hôn cô: “Cũng không phải là tất cả mọi người đều còn có thể phát triển ở tuổi 22, chủ yếu là nhờ anh bóp tốt.”
“Phốc ——” tại sao cô lại nghe thấy Hoàng Hà đang gào thét a a a ——
Hắn liền nghĩ tới nàng nói kia con nít: “Tại sao phải cho ta một đôi?”
Lăng Vi nín cười nói: “Bởi vì anh lợi hại nha.”
“...” Diệp Đình cười hôn môi cô: “Em khen anh như vậy, anh sẽ kiêu ngạo đấy.”
Hô hấp của anh nóng bỏng, mặt của cô cũng nóng, Lăng Vi há miệng cắn anh: “Em muốn để anh kiêu ngạo đấy, người đàn ông của Lăng Vi em, phải là người làm em kiêu ngạo!”
Diệp Đình cười gật đầu: “Cũng đúng...” Anh liếm môi của cô, ròi đột nhiên kề sát lại gần bên tai cô nói: “Vậy anh phải nói ra yêu cầu của mình.”
“Yêu cầu gì?” Cô hỏi đến đặc biệt thuần khiết.
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào mặt cô, một lúc lâu sau mới nói: “Muốn ngực to, giống như em...”
“Phốc —— khụ...” Xin hỏi bạn học siêu nhân vẫn còn ở đây chứ?
Xin anh hãy mang con hàng này đi đi... Hoàng Hà gầm thét cũng không chống lại được! Hắc long giang cũng không đen bằng anh ——
Lại nói tàu hỏa nhỏ Thomas(*) cũng đã không thể thỏa mãn được nhu cầu của ông chồng nhà cô, bây giờ người ta đã chế ra tàu điện ngầm, chạy xe: “Huống chi huống chi huống chi huống chi...”
(*) Trong phim Thomas and friends (Thomasvà những người bạn) là bộphimhoạt hình nhiều tập dành cho trẻ em nổi tiếng của nước Anh, bắt đầu sản xuất từ tháng 9 năm 1984.
Lăng Vi vùi ở trong ngực anh cười, tâm tình không tốt cũng chạy sạch. Cô chợt cảm thấy mình đúng là không tim không phổi, không phải bây giờ cô nên khó chịu sao? Không phải nên đánh nhau, không phải nên đối nghịch với anh sao?
Sao cô lại cười giống như kẻ ngu vậy?
Đều do anh, do anh đáng trách. Đâm anh, đâm anh, lồng ngực vẫn cứng rắn như vậy: “Chồng, anh bị thua thiệt này... Ăn nhiều như vậy cũng không lớn được...”
Diệp Đình nắm lấy tay cô, đè ở ngực mình: “Chủ yếu là do em bóp ít...”
“Phốc ——” Lăng Vi phun đầy mặt anh: “Thần thiếp biết sai rồi... Hoàng thượng tha mạng, tối nay thần thiếp sẽ xoa bóp cho ngài.”
“ Ừ, ái phi ngoan, thưởng ngự hoa viên cho ái phi.”
“Ha ha ha ——” Lăng Vi cười ra nước mắt, nước mắt thật sự bị ép ra ngoài. Diệp Đình giơ tay lên lau cho cô: “Được rồi, tin tưởng chồng, cho anh hai ngày, tất cả đều sẽ khá hơn.”
“ Ừ...” Cô ôm lấy cổ anh, nhón chân lên hôn anh.
“Khụ ——” Kiệt Sâm canh giữ ở bên ngoài hắng giọng, gõ cửa cầu thang.
Lăng Vi từ trong đi ra, nhìn thấy Bạch Lộ đang đi về phía cô: “ Kiểm tra xong rồi?”
Bạch Lộ gật đầu, Lăng Vi nhìn kết quả kiểm tra, kết quả không tệ lắm, chỉ là thai nhi hơi kém phát triển, bởi vì trạng thái của Bạch Lộ rất kém...
Tuy nhiên, bác sỹ đã kê đơn thuốc cho cô ta, chỉ cần điều chỉnh thật tốt, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Trở lại biệt thự.
Bạch Lộ nơm nớp lo sợ nhìn trái nhìn phải, Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Trước kia anh chưa đưa cô ấy đến đây?”
Diệp Đình làm ra vẻ như là chuyện đương nhiên lắc đầu: “Không có.”
Quản gia Vương đột nhiên chen miệng nói: “Ngoài cô ra, tiên sinh chưa từng mang người phụ nữ khác trở về.”
Diệp Đình và Lăng Vi cùng quay đầu lại nhìn ông ấy.
Diệp Đình mỉm cười, quản gia Vương, ông đúng là thiên sứ do chúa trời phái tới giúp tôi...