Bây giờ, phải để cho người phụ nữ này tỉnh lại, phải mau chóng thẩm vấn Hi Nhĩ Vương.
Vương Dần nói với Lôi Thiếu Tu: “Tôi không trở về đế đô nữa, ở nơi này trông nom. tôi phải nghĩ cách để cho người phụ nữ này mở miệng nói chuyện. Ngày tháng Hi Nhĩ Vương bị xử bắn còn có mười mấy ngày, quá cấp bách, lỡ như tôi không có lấy được phê chuẩn trước lúc đó, có lẽ đời này tôi cũng không tìm được Bạch Bình! Bây giờ tôi, phải làm cho người phụ này tỉnh lại nói chuyện. Tôi phải hỏi cô ta, có phải thật sự đã bán đứng Bạch Bình không!”
Lôi Thiếu Tu cũng nóng lòng như ông vậy, ông vỗ bả vai Vương Dần: “Được, ông ở đây trông nom. Nhất định phải để cho người phụ nữ này nói ra sự thật. Tôi phải trở về thương lượng với anh cả, làm cho anh ấy cũng đưa ra một phần báo cáo lại thẩm vấn hi Nhĩ Vương.”
“Được!”
Vương Dần cùng Lôi Thiếu Tu đi trở về phòng bệnh.
Vương Dần nói rõ tình huống với Tào Duệ, ông nói: “Bệnh của mẹ con vô cùng phức tạp, chú sẽ vẫn luôn ở đây trông nom, còn có các phương diện chữa trị, con cũng đừng quá lo lắng, chú sẽ nghĩ cách cho cô ấy được trị liệu tốt nhất.”
Tào Duệ vốn là hết cách phân thân, đột nhiên nghe được Vương Dần chủ động chăm sóc người bệnh....
Anh hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Vương Dần, biểu tình của Vương Dần rất nghiêm túc.
Vốn là trong lòng Tào Duệ hơi mâu thuẫn, nhưng cũng không biết tại sao, nhìn ánh mắt kiên định đó của Vương Dần, anh liền không nói ra lời từ chối được.
Tào Duệ như có điều suy nghĩ gật đầu: “Được rồi, có ngài ở nơi này hỗ trợ con cũng có thể đi ra ngoài kiếm tiền. Nếu không, thật sự là cùng đường mạt lộ.”
Lôi Thiếu Tu hỏi Tào Duệ: “Ba con đâu? Sao không thấy ông ấy tới?”
Tào duệ nói: “Ba trở về quê quán mượn tiền, ba không quá muốn cho chiến hữu của ba biết, cho nên, không nói với mọi người.”
Lôi Thiếu Tu tương đối có thể hiểu tâm tình của lão Tào, người phụ nữ này không phải vợ cả của ông, chuyện này hơn mười năm lão Tào không tiết lộ chút nào, bây giờ, càng không muốn để cho bọn họ biết.
Lúc rời khỏi phòng bệnh, Lôi Thiếu Tu thở dài.
Trong hành lang, đột nhiên Lôi Niểu Niểu ôm cánh tay ông. Cô cười hì hì nói: “Ba, lúc trước.... con nói chuyện với ba, thái độ không tốt lắm, ba đừng giận con nha....”
Lôi Thiếu Tu nhìn cô đột nhiên vui vẻ: “Ai nha, đây là Niểu Niểu nhà chúng ta sao? Vậy mà cũng biết nói xin lỗi?”
Lôi Niểu Niểu le lưỡi nhìn ông: “Sao vậy? Con nói xin lỗi với ba, ba còn nói nhiều như vậy! Hừ ---”
Lôi Thiếu Tu thương cô con gái này chỉ còn kém nâng cô lên tới trời cao, bây giờ nhìn thấy con gái nũng nịu với ông, nháy mắt cảm thấy thế giới thật tốt đẹp.
Lôi Thiếu tu nhìn Lôi Niểu Niểu hỏi cô: “Sao đột nhiên lại không đến thời kỳ mãn kinh trước thời hạn rồi? Sáng sớm hôm nay giống như ăn thuốc nổ vậy, sao bây giờ lại giống con cừu non thế?”
Lôi niểu niểu cười hì hì.
Cô nhìn Lý Thiên Mặc, nhất thời gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô nói: “Dù sao bây giờ cũng không sao, đột nhiên tâm tình rất buông lỏng.”
Đột nhiên cô thở dài nói: “Bây giờ con chỉ hy vọng chú Vương Dần có thể sớm tìm được người nhà....”
Lúc nãy cô nhìn thấy ánh mắt chú Vương vô cùng tịch mịch, đột nhiên liền đau lòng ba cô.
Còn có anh Thiên Mặc nói cô không được nói chuyện với ba như vậy.
Sáng sớm hôm nay, cô còn tức giận với ba như vậy, thật là đáng đánh đòn nha! Lúc ấy cô cũng rất hối hận.... cũng chỉ có ba nuông chiều cô, đổi thành cha người khác có lẽ đã sớm ra tay đánh chết.
Ba cô còn chưa từng đánh cô đâu, thật là người ba tốt! Lôi Niểu Niểu ôm cánh tay ông chặt hơn.
Lôi Niểu Niểu cùng Lý Thiên Mặc đưa Lôi Thiếu Tu đi phi trường.
Sau khi Lôi Thiếu Tu lên máy bay, đột nhiên Lý Thiên Mặc xoa xoa bả vai trái....
Những ngày gần đây, Lôi Niểu Niểu đều gối lên cánh tay anh ngủ...
Anh cảm giác, cánh tay này của anh, có thể sẽ bị phế bỏ.... bắp thịt chua xót đau nhức, bây giờ ngay cả động đậy cũng đau muốn chết.
Vốn là, chuyện không có gì cả.
Nhưng mà, để cho anh buồn bực là, đội viên trong chiến đội anh phát hiện gần đây trạng thái của anh luôn không tập trung, nhất là tốc độ tay --- chậm hơn lúc trước không phải chỉ nửa điểm một điểm nha!
Buổi tối, lúc Lý Thiên Mặc tranh tài, bởi vì cánh tay cứng ngắc, bị đối thủ bỏ rơi không chỉ một trăm con phố....
Các đội viên chiến đội L-G không nhịn được nữa: “Lão đại! Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải ngủ một đêm sao? Đến nỗi để cho tốc độ tay của anh chậm thành như vậy? Chị dây quá mạnh mẽ đè nặng làm tay trái anh như vậy đúng không?”
“Cút ---” Lý Thiên Mặc đóng tin nhắn chiến đội lại.
Anh nhìn Lôi Niểu Niểu, Lôi Niểu Niểu đang dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.
Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ giải thích nói: “Em ngày ngày gối cánh tay anh ngủ, bây giờ anh ngay cả nhúc nhích cũng rất đau.”
Lôi Niểu Niểu bừng tỉnh hiểu ra, cô lập tức nói: “Vậy thì sau này em đổi lại ngủ bên phải đi!”
.....
Nói giống như chưa nói vậy.