Lăng Vi quật cường đè nén nước mắt, chỉ hít mũi.
Cô giơ tay lên nắm lòng bàn tay ấm áp của anh, mặt tựa vào trong lòng bàn tay anh.
Lúc này, điện thoại reo, Diệp Đình nhận, Lăng Vi mơ hồ nghe đối phương nói: “Thu hình 12 năm trước rất khó tìm… Hơn nữa, khi đó có camera thu hình, nhưng kỹ thuật giữ tư liệu không tân tiến như bây giờ. Phần tư liệu anh muốn tìm không thể chắc chắn… có còn giữ hay không…”
Diệp Đình nghe anh ta nói xong, chỉ ngắn gọn có lực nói một câu: “Không tiếc bất cứ giá nào!”
“…” Đối phương trầm mặc chốc lát, nói: “Được, chúng tôi nhất định sớm tìm ra tư liệu, nhưng lượng công việc này quá lớn, nhanh nhất cũng phải hai ba ngày mới có thể hoàn thành, nếu tiến hành không thuận lợi, có thể cần thời gian dài hơn.”
Diệp Đình nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Phương diện tiền bạc đều do tôi phụ trách.”
“Được, Diệp tiên sinh!”
Lăng Vi hít một hơi thật sâu, nén nước mắt vào. Không muốn mất khống chế trước mặt anh, tránh cho anh lại đau lòng. Nên phải chạy mau: “Em đi về trước, có tin tức, anh thông báo cho em được không?”
Diệp Đình gật đầu, đưa cô ra phòng làm việc.
Trợ lý Jason và thư ký Lynn ở ngoài bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Bộ thư ký cự tuyệt tổng cộng mấy chục cuộc gọi, dời hai hội nghị. Thư ký trưởng và Thư ký phó như chạy show.
Thấy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc mở ra, Jason và Lynn đồng thời quay đầu, thấy ánh mắt Lăng Vi hồng hồng đi ra. Mặc dù không thấy nước mắt, nhưng khóe mắt ẩm ướt. Là sao? Lúc ký hợp đồng rõ ràng rất vui vẻ, sao đột nhiên khóc rồi?
Jason suy nghĩ, vừa rồi dường như Lăng Vi không vui, nhưng ngại làm mất mặt boss, giả vờ vui vẻ đánh bóng bàn với lão Hà? Cô gái này cũng không quá chịu đựng rồi… tất cả bọn họ đều không nhận ra sự khác thường của cô, trải qua chuyện gì mới có thể khiến cô che giấu bi thương sâu như vậy?
Còn boss đại nhân sau lưng cô mặt đầy trìu mến, ánh mắt ôn nhu nhìn cô chăm chú, boss còn nâng tay lau khóe mắt cho phu nhân… chân mày boss đại nhân vẫn nhíu lại.
“Chào Tổng giám đốc, chào phu nhân…”
Lăng Vi sửng sốt, xoay người, lễ độ gật đầu chào hai người bọn họ.
“Em về trước.” Cô quay đầu nói với Diệp Đình: “Anh phải chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.”
Chân mày Diệp Đình rốt cuộc giãn ra. Nhìn cô thật lâu, ánh mắt anh ôn nhu thâm tình như bao hàm một ao nước.
Lăng Vi vẫy tay với anh, xoay người đi vào thang máy.
Diệp Đình đứng đó, ánh mắt một mực đi theo bóng lưng gầy nhỏ của cô, thẳng đến khi bóng người cô biến mất khỏi tầm mắt.
Lynn thấp giọng hỏi Jason: “Boss không phái người đưa phu nhân về sao?”
Jason thần thần bí bí nói cho cô ta: “Có nhiều người âm thầm bảo vệ phu nhân… Không cần cố ý phái người đưa đi…”
Miệng Lynn thành hình chữ O…
Trong hội nghị, Diệp Đình nói muốn thu mua một mảnh đất, chính là mảnh đất thương nghiệp gần “Lão Long Đằng”. Đó chính là hiện trường cha mẹ Lăng Vi xảy ra tai nạn xe cộ.
Hai ngày sau, Diệp Đình lấy được một đoạn video thu hình. Lăng Vi vừa tan việc, Diệp Đình lập tức phái người đón cô đến.
Trong phòng làm việc Diệp Đình, anh mở laptop, mở video: “Mấy đoạn video này… đều bị cắt.”
Lăng Vi đứng cạnh anh, tâm tình phiền muộn, gần như tuyệt vọng.
“Bị cắt thật sao? Đầu mối bị gãy… làm sao bây giờ?”
Sắc mặt cô tối tăm, ánh mắt không tia sáng, chân mày nhíu lại. Hiển nhiên, hai ngày nay cô đều tra tư liệu, căn bản không ngủ. Diệp Đình cũng vì chuyện này mà bận tới bây giờ.
Anh đưa tay nắm cổ tay cô, kéo cô lại, Lăng Vi tựa vào trong ngực anh, ngồi trên đùi anh.
Anh giơ tay xoa mi tâm cô.
“Đừng gấp, chồng có cách.” Lăng Vi nhìn anh, thấy mắt phượng của anh ngày càng thâm thúy, tựa như vòng xoáy trí tuệ.