Mẹ Hàn nghĩ, cứ lấy người về rồi nói sau. Dù sao Giản Trữ là người Hàn gia rồi, về sau nếu cô có mang thai đứa nhỏ, sản nghiệp của nó còn không phải đều là sản nghiệp của Hàn gia bọn họ sao.
Hàn Yến lại nói: “Con không định kết hôn với cô ấy. Ít nhất trong vòng hai năm, con chưa từng nghĩ đến. Con cũng không định để cô ấy mang thai đứa nhỏ của con. Con chỉ muốn để cô ấy hưởng thụ tình yêu, không có ý nghĩ gì khác.”
“Cái gì?” Mẹ Hàn sửng sốt!
Hàn Yến cười cười với bọn họ: “Cô ấy không phải người Hàn gia cũng sẽ đối tốt với hai người.”
Anh đi về phía Đào Hoa. Đào Hoa mặt mày hớn hở nhào về phía anh, cô hỏi: “Vừa rồi Hàn Linh Tê hét gì vậy? Em không nghe thấy. Là nói em à?”
Hàn Yến ôn nhu vỗ về khuôn mặt cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Anh nói em rất đẹp, em chỉ cần nghe rõ câu này là được.”
Đào Hoa nhăn mặt với anh: “Khẳng định không phải câu này!” Nhưng cô cũng không hỏi.
Yến hội kết thúc, Diệp Đình, Lăng Vi, Lôi Tuấn, Vinh Phỉ lập tức xuất phát đến Tần Lĩnh, Đại Ba Sơn.
Hàn Yến cùng Đào Hoa đến căn cứ của Quân Dương.
Đào Hoa cảm thấy, chuyện ý nghĩa nhất đời này cô từng làm, chính là cùng Hàn Yến chứng kiến kỳ tích sinh mệnh!
Nếu, cô không ở cùng Hàn Yến, cô nhất định sẽ cực kỳ hối hận.
Người, cả đời có lẽ sẽ gặp rất nhiều người rất nhiều chuyện, Hàn Yến... Là món quà quý giá nhất ông trời tặng cô, cô may mắn trong những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời có thể quen biết anh, yêu nhau.
Hàn Yến cũng đặc biệt quý trọng Đào Hoa, anh lựa chọn ở cùng Đào Hoa cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu ích kỷ... Thật sự, anh sẽ dùng hết tình yêu cả đời mình đến che chở, mang lại ấm áp cho cô, cho dù anh sống không quá lâu, anh cũng muốn dạy cô kiên cường mà đối diện với đoạn tình cảm tiếp theo của mình.
Anh biết “Thân ái” của anh sẽ cùng anh làm hết những chuyện sau đó bọn họ phải làm, trở thành thực nghiệm thú vị nhất. Thực nghiệm thành công hay thất bại, cũng không phải quá mức uể oải.
Bởi vì, đời người... chẳng qua cũng ngắn ngủi mấy chục năm thôi, có người đi sớm, có người đi muộn hơn. Ai cũng trơ trụi bước đến, trơ trụi ra đi. Từ xưa đến nay, đều là như thế.
Không thể vì tương lai có thể anh sẽ rời đi mà không nắm giữ vui vẻ hạnh phúc ở hiện tại.
Ai có thể cam đoan mình vĩnh viễn bất tử?
Ai có thể cam đoan mình vĩnh viễn không gặp chuyện bất trắc gì?
Hôm nay cho dù cô không chọn anh mà chọn một người khác, có thể cam đoan người đó cũng sống được đến bảy mươi tám mươi tuổi?
Cho dù người nọ sống đến bảy mươi tám mươi tuổi, có thể cam đoan cùng cô tương cứu trong lúc hoạn nạn, bên nhau đến già?
Đào Hoa càng phóng khoáng hơn anh, đột nhiên thích nghiên cứu tế bào này ai cũng biết, nhưng ai cũng không biết bí mật trong đó đâu.
Máy bay trực thăng của Diệp Đình dừng ở ngoại thành phụ cận Tần Lĩnh: “Vợ, em ở đây chờ bọn anh.”
“Ừm, mọi người phải chú ý an toàn...” Lăng Vi ôm Diệp Đình, tình ý kéo dài ôm hôn anh, tạm thời phải tách xa anh... Tuy có thể một hai ngày đã gặp lại... Nhưng, thực sự luyến tiếc phải tách xa anh...
Lăng Vi không trực tiếp theo vào. Kế hoạch của bọn họ là, Diệp Đình vào trước thăm dò đường, đợi khi tìm được “Độc khô thảo”, lại mang cô vào hái.
Diệp Đình đã tìm rất nhiều tư liệu, hầu hết đều ghi lại loại cỏ này có thể an thai, hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng muốn tìm nó, quả thật còn khó hơn lên trời...
Nhưng, không thử một lần, ai lại giây tiếp theo có thể xảy ra kỳ tích hay không?