Tang Du bóp cổ Lăng Vi.
Phẫn nộ hét lớn: “Lăng Vi, cô đã làm dùng thủ đoạn gì để mê hoặc được các lãnh đạo từ cao xuống thấp ở Laroe vậy hả? Cô khiến các sếp khai trừ tôi? Người kêu tôi đẩy bảng quảng cáo là Hứa Tử Huân, sao cô không đi tìm anh ta mà lại hại tôi chứ!”
Tên mập họ Vương này nhìn Lăng Vi không rời mắt.
Lăng Vi không uống rượu, thì vô cùng điềm tĩnh. Một khi đã uống thì tính cách trở nên khác hẳn, mặt cô đỏ như máu, dường như đánh cả hộp má hồng. Đặc biệt đôi mắt của cô, trong suốt như nước suối, góc mắt còn hiện ra nét cười.
Tên mập Vương đó khẽ nuốt nước miếng, thúc giục Tang Tử Thần: “Cô gái đó là ai? Lão tử còn chưa đụng đến mấy em gái chân chính. Cô quen cô ta sao?”
Tang Du ngẩn người.
Tang Tử Thần nhay mắt với cô ta: “Để cô gái này phục vụ hắn ta thì em không cần làm nữa. Còn ngây ra đó làm gì?”
“Vương tổng, đây là bạn của em gái tôi, sao vậy? Anh muốn làm quen sao?”
Tên mập đó vốn dĩ không thèm bận tâm đến cô ta, khuôn mặt gia tà nhìn Lăng Vi: “Em gái nhỏ, để anh trai đưa em về nhà có chịu không? Em uống nhiều như vậy, đi một mình không an toàn đâu. Nào đi theo anh trai, anh trai đưa em về nhà”
Đám người A Lợi và A Khôn thấy tình hình không ổn lập tức xuất hiện.
Lúc này, tên mập đang muốn kéo Lăng Vi lên xe.
“Cút. Bỏ cái thối của ông ra.” Lăng Vi đẩy hắn ra, nhưng đẩy thế nào cũng không được.
Bàn tay của tên mập này giống như cây kim vậy, chích chích vào người cô đau chết đi được. Lăng Vi với tay lấy được một chai rượu “ xoảng “ một tiếng, đập chai rượu vào đầu tên mập đó. A Lợi và A Khôn cũng hoảng hốt.
Chai rượu rớt xuống đất. Màu rượu hoà với màu máu trên mặt tên mập dần chảy xuống.
Lăng Vi uống rất nhiều rượu, cô vẫn còn dị ứng với rượu, uống nhiều một chút liền thay đổi tính khí.
Lúc này thấy Tang Du nắm cổ áo cô, cô lạnh nhạt nói: “Buông tay ra!”
“A” tên mập lúc này kinh hãi kêu lên, lấy tay sờ đầu, cả tay dính màu rượu hoà chung với máu.
“Máu” mặt ông ta trắng bệch.
“Máu” Tang Tử Thần hoảng hốt la lên.
“A, Vương tổng, anh bị chảy máu kìa.”
Tang Du cũng bị doạ đến ngây ngốc: “Vương tổng, ông chảy nhiều máu quá.”
Tang Tử Thần chạy đi tim cô ta tính sổ, nhưng khi hai ánh mắt chạm nhau thì lại khiến cô ta sợ phát khiếp.
Tang Tử Thần la lên như điên: “Giết người rồi, cô giết ông ấy rồi. ”
Tang Du sợ đến phát hoảng
“Người đâu, có người giết người rồi.” Tang Tử Thần giống như một con chó điên vậy, không ngừng la hét, lúc sau, mọi người đều vây xung quanh. A Lợi, A Khôn nhanh chóng dẫn Lăng Vi đi, tránh khỏi đám người đó!
“Chuyện này là sao? Giết người xong muốn bỏ trốn sao? “ Đám đông tỏ vẻ khó hiểu, tại sao trên bàn chỉ có một người đàn ông bị đánh ngất xỉu, có một phụ nữ trên ghế, cô trông rất yếu đuối... Một tên béo, đẫm máu đang nằm trên sàn nhà... Có một phụ nữ điên cuồng và tuyệt vọng la hét... và hai người đưa kẻ giết người đi? Vậy là sao?
“Bắt bọn họ lại, không thể để họ bỏ trốn.”
Tâm trạng của đám đông càng phấn khích.
“Người này bị đánh bất tỉnh rồi, mau đưa đến bẹnh viện đi.” Có người chỉ vào tên mập nói.
Tang Du đột nhiên linh hoạt nghĩ, Lăng Vi giết người rồi, cả đời này coi như xong. Đưa Vương tổng nhanh chóng đến bệnh viện, vậy nếu ông ta chết thì sao?
Tang Du hy vọng tên mập này chết đi cho rồi.
Tốt nhất là khiến Lăng Vi thực sự giết người. Nếu không phải tại Lăng Vi, thì bây giờ cô đã thăng chức trưởng phòng chứ không phải trong tình trạng thất nghiệp phải đi bán rể nhan sắc như bây giờ.
Tang Du hận Lăng Vi, mặc dù hận không nhiều như thế nhưng cũng không muốn cô ta sống tốt.