Lúc ba của Lý Thiên Mặc tới, bầu trời cũng đã chuyển đen.
Lăng Vi vui vẻ đi tới chào hỏi: “Bác Lý vẫn khỏe chứ!”
Ba của Lý Thiên Mặc cũng vội vàng gật đầu với cô, dùng ánh mắt hỏi cô, có nói sự thật cho Thiên Mặc biết hay không?
Lăng Vi cười điềm đạm, không thể lắc đầu. Ánh mắt cô cũng rung rung, tỏ ý mình không có tiết lộ chuyện thân thế Thiên Mặc.
Ba Lý cảm thấy an tâm hơn, Mặc dù xuất thân của Thiên Mặc không được tốt, nhưng là..., ông vẫn hy vọng chính miệng ông sẽ đem đầu đuôi chuyện này nói rõ với Thiên Mặc.
Quân Dương thấy ba Lý Thiên Mặc đến, liền kêu mọi người cùng ăn cơm: “Có chuyện gì, từ từ nói.”
Mọi người đi theo anh đến phòng ăn lớn.
Lúc vừa mới thấy sợi dây chuyền, Lý Thiên Mặc đặc biệt biết rất rõ lai lịch của sợi dây, nhưng là...lúc này, anh thấy ba anh vội vàng từ phía sau chạy tới.....Một phần, anh cũng không muốn biết dây chuyền này là xảy ra chuyện gì.
Bởi vì...nếu như ba mẹ anh không sinh những đứa trẻ khác, vậy anh, cũng rất có thể không phải là con ruột của ba mẹ anh.
Trong lòng Lý Thiên Mặc có phần không muốn tiếp nhận, cho nên, anh … cái gì cũng không muốn hỏi, cái gì cũng không muốn biết.
Bởi vì, hiện tại mọi thứ đang rất tốt, chỉ e biết càng nhiều, càng cảm thấy khó chịu!
Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn dùng cơm, bên ngoài “vui vẻ nói chuyện“.
Đột nhiên, phòng phẫu thuật bên kia tắt đèn, y tá báo cho Quân Dương: “Lão đại, xảy ra chút bất trắc.”
“Cái gì?” Quân Dương bị dọa đến giật mình. An Kỳ Nhi hiện đang phẫu thuật, ít nhất hai ngày mới có thể kết thúc, không thể nào lại nhanh như vậy!
Có chuyện gì xảy ra với cô?
Nhìn thái độ của Quân Dương, sắc mặt của mọi người trong bàn cũng thay đổi theo.
Đặc biệt là Lăng Vi, Cô nghiêm túc hỏi Quân Dương: “Thế nào?”
Quân Dương liền đứng lên, vừa chạy ra ngoài, vừa nói lớn: “Bến An Kỳ Nhi xảy ra chuyện.”
“Cái gì? Có chuyện gì?” Vinh Phỉ lập tức đứng lên.
“Đi, đi qua xem một chút! “ Mọi người trong bàn cũng buông đũa, nhanh chóng cùng Quân Dương chạy tới phòng phẫu thuật.
Khi mọi người vừa đến, chỉ thấy An Kỳ Nhi đứng ở cửa, lưng dựa vào tường, trên đầu còn quấn một ít vải trắng lưa thưa.
Cô thấy mọi người chạy về phía mình, trong mắt cô thoáng qua một tia quẩn bách, tiếp đến...lạnh nhạt nghiêng mặt qua một bên.
Quân Dương vội vàng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Không phải vừa mới vào phòng phẫu thuật sao? Tại sao lại đi ra?”
Bác sỹ mặc áo Blue trắng, đeo khẩu trang giải thích với Quân Dương: “Chúng tôi vốn định cho tiểu thư An Kỳ Nhi tiến hành phẫu thuật, nhưng..., tôi vừa mới phát hiện....có tấm chip đè lên dây thần kinh thị giác....Nếu như bắt buộc phải tháo bỏ tấm chip, khả năng tiểu thư An Kỳ Nhi dù có tỉnh lại...nhất định cũng sẽ bị mù.”
Những lời của bác sỹ làm cho mọi người đều kinh hãi.
Bác sỹ nói tiếp: “Cho nên, tôi phải hỏi ý kiến người trong cuộc. Tôi đã hỏi tiểu thư An Kỳ Nhi, mặc dù tiến hành tháo bỏ thành công cũng sẽ dẫn đến mù, liệu cô ấy có muốn tiếp tục tiến hành phẫu thuật hay không? Tiểu thư An Kỳ Nhi bày tỏ không muốn mù, cho dù tấm chip có nổ trong đầu cô, cô ấy cũng không muốn trở thành kẻ mù.”
Vinh Phỉ tức giận: “Không phải là mù sao? Chẳng lẽ lại quan trọng hơn cả tính mạng?”