Sáng sớm ngày hôm sau.
Trên du thuyền yên tĩnh, đột nhiên có người “A ——” lên ở phòng bên cạnh!
Lăng Vi và Diệp Đình mở mắt ra, cùng nghĩ rằng: “Haizzz... Mẹ lại không nhận ra cha rồi!”
...
Kỷ Nhu cũng bị tiếng thét này đánh thức, bà mở mắt ra, phát hiện ra tay và chân của mình đều đang quấn ở trên người Lôi Thiếu Triệt...
Che mặt, Kỷ Nhu nhanh chóng xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc bà tắm xong đi ra, nhìn thấy Lôi Thiếu Triệt đang dựa ở đầu giường đọc sách.
Bà rất lúng túng, bà yêu tha thiết người đàn ông này hai mươi mấy năm... Ngủ cũng đã ngủ rồi, con cũng đã hai mươi tuổi mấy đầu, nhưng mà... nhưng mà... ở riêng giữa ban ngày ban mặt thế này, bà bỗng hơi ngượng ngùng...
Lôi Thiếu Triệt nghiêm túc đọc sách, giả bộ như không biết bà đang xấu hổ.
Ông lật trang sách, rồi đột nhiên hỏi bà: “Bao nhiêu năm qua, em không để thời gian trôi qua vô ích. Thành quả em đạt được cực kỳ phong phú...”
“A?” Kỷ Nhu hơi sửng sốt, bà quấn khăn tắm, đi tới bên cạnh ông. Bà nghiêng đầu, nhìn vào quyển sách ông đang đọc. Ông đang xem báo cáo kết quả thí nghiệm của bà.
Ông nắm lấy tay bà, kéo bà đến ngồi xuống bên cạnh mình.
Ông hôn lên má bà, khen bà giống như khen một đứa trẻ: “Em thật tuyệt vời.”
Mặt của Kỷ Nhu đỏ bừng lên. Bà căng thẳng đến nỗi ngay cả tay cũng không biết để ở chỗ nào, cũng may ông nắm lấy tay bà, nếu không, bà khẳng định sẽ ôm ngực!
Lôi Thiếu Triệt mỉm cười, lại đến gần bà, hôn lên mặt bà. Ông xoa xoa đầu của bà, rồi đi rửa mặt.
Tốc độ của Lôi Thiếu Triệt rất nhanh, chỉ mấy phút đã tắm rửa xong.
Lúc ông đi ra, Kỷ Nhu vẫn còn chưa tỉnh lại...
Bà vừa muốn thay quần áo... bỗng thấy ông đi ra! Lôi Thiếu Triệt nhìn chằm chằm vào bà, thấy khăn tắm của bà rơi trên mặt đất...
Ôm mở lớn hai mắt, hít thật sâu: “Ặc... anh còn chưa cạo râu.” Ông lại quay trở lại phòng tắm.
Ôi trời ơi... Kỷ Nhu muốn tìm kẽ hở độn thổ xuống đất... bà vội vàng cầm quần áo lên, mặc quần áo vào: “Khụ —— “
Lôi Thiếu Triệt nhận được tín hiệu, đi ra khỏi phòng tắm.
Cằm hơi đau... Bởi vì, sáng sớm hôm nay ông cạo râu hai lần...
Kỷ Nhu che mặt cười, muốn nhẫn, cũng không nhịn được! Bởi vì... Thật sự rất buồn cười! Đã lớn tuổi thế này rồi, còn ngượng ngùng cái gì!
Bà đột nhiên hào khí ngất trời, đứng lên —— hai mắt Lôi Thiếu Triệt sáng lên nhìn chằm chằm vào bà.
Ông thấy bà giơ tay lên, chỉ tay lên trần nhà: “Có phải đèn phòng vệ sinh bị hỏng rồi hay không? Em đi sửa...”
Nói xong, bà chạy thẳng vào nàh vệ sinh. Lôi Thiếu Triệt vừa cười, vừa thay quần áo: “Khụ —— “
Kỷ Nhu nhận được ám hiệu, đi ra khỏi phòng vệ sinh, bà chợt muốn khóc... Lần sau bà phải chọn phòng tắm mới được... chứ mùi nhà vệ sinh... Không thích hợp giấu người!
Lôi Thiếu Triệt mặc quần áo chỉnh tề, ông mặc áo sơ mi trắng và quần âu màu đen, làm nổi bật lên dáng người cao ráo của ông!
Kỷ Nhu mặc chiếc váy dài màu trắng, là Lăng Vi chuẩn bị cho bọn họ, kiểu váy trễ vai không cổ, nhìn đặc biệt cao quý và thoải mái.
Da của Kỷ Nhu không được trắng lắm... nên bà thường không dám mặc mấy màu sắc quá tươi sáng.
Chiếc váy trắng hôm nay là kiểu trễ vai để lộ xương quai xanh, phơi bày tất cả vẻ đẹp tinh tế của Kỷ Nhu ra!
Kỷ Nhu vô cùng hài lòng với chiếc váy mà Lăng Vi đã chuẩn bị cho bà! Nhìn giống như mấy ngôi sao quốc tế, nhìn đặc biệt có thần thái.
Lôi Thiếu Triệt đi về phía bà, bước chân đặc biệt trầm ổn.