Lăng Vi chăm chú nhìn cô ta, cô thấy Jennifer trở về bên cạnh bàn làm việc của mình, cầm lấy một túi giấy da trâu, đi tới trước mặt Lăng Vi đưa cho cô: “Lăng Vi, chúng ta là người quang minh không nói chuyện ám muội. Lần này tôi tìm cô, là muốn nhờ cô giúp tôi giết chết chị gái tôi.”
Cô ta nói đặc biệt bình tĩnh, đơn giản như kiểu kẹp chết một con ruồi vậy.
Lăng Vi không lên tiếng.
Jennifer nắm lấy túi giấy da trâu, kéo dây ra: “Cô cũng biết, tội lần trước cô ta bị kết án đó, xử không đến mấy năm. Huống chi, cô ta và Lão Đạt Lợi có một chân. Lão Đạt Lợi là ai? Ông ta là thành viên sáng lập trong hội đồng ban quản trị của Lan Mị. Nếu không có ai hỏi tới chuyện này, không quá hai năm nữa Rose sẽ được thả ra. Đến lúc đó, cô phiền toái, mà tôi cũng gặp phiền toái. Ông già nhà tôi còn chưa có chết, lỡ như sau khi cô ta đi ra, lão già nhà ta trở quẻ, vậy tôi sẽ bị mất nhiều hơn được.”
“Cô chỉ vì cái này?” Lăng Vi không thể nào tin nổi...
Jennifer có thể nói ra những lời này, vậy cái dã tâm đó, sự tàn nhẫn đó, tùy tùy tiện tiện có thể dùng đầu ngón tay để bóp nát đống “Thịt lợn” kia, còn phải đến tìm cô hỗ trợ làm gì?
“Ha ha... Quả nhiên là người thông minh.” Jennifer nói: “Sở Minh Y đã chạy rồi, cô có biết không?”
Lăng Vi cười ha ha: “Sự sống chết của cô ta, có liên quan gì đến tôi?”
Jennifer nhìn chằm chằm vào cô, nhìn một lúc lâu sau cô ta mới nói: “Sự sống chết của cô ta đúng là không liên quan gì đến cô, nhưng lại có liên quan rất lớn đến BILL.”
Lăng Vi chau mày, anh tiểu Tiêu?
Jennifer nói: “Cả quần đảo Avery không người nào là không biết không người nào là không hiểu chuyện Sở Minh Y hãm hại BILL. Trụ sở chính của Lan Mị bên kia đã huyên náo đến mức không thể dẹp yên, mười mấy người đã từng bị Sở Minh Y hãm hại, đều muốn kiện cô ta ra tòa.”
“...”
Jennifer gõ bàn, nói: “Bây giờ còn có một nhóm người đang truy tìm BILL, muốn anh ta ra tòa làm chứng tố cáo Sở Minh Y. Nghe nói BILL đã được cô đưa vào viện dưỡng bệnh? Nếu bệnh tình của anh ta có thể ổn định lại, sau khi hoàn toàn chuyển biến tốt, có thể ra tòa làm chứng.
Lăng Vi lạnh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, tình hình của anh tiểu Tiêu bây giờ không được ổn định cho lắm, nếu bảo anh ra tòa làm chứng tố cáo Sở Minh Y, vậy anh chắc chắn sẽ nhớ tới bi kịch vợ và con gái bị chết thảm do hỏa hoạn... anh ấy chắc chắn sẽ lại bị đả kích lớn, vậy cả quá trình điều trị trong giai đoạn này, đều sẽ hoàn toàn uổng phí.
Jennifer thấy ánh mắt của cô dần trầm xuống, sắc mặt liên tục thay đổi, cô ta không khỏi nở nụ cười hài lòng.
Cô ta hạ thấp giọng, nói: “ Bây giờ… tôi… biết tung tích của Sở Minh Y, nếu cô không muốn tôi để lộ thông tin cho đám người bị hại kia biết, tốt nhất là cô nên hợp tác cùng tôi, dĩ nhiên, lần này tôi đến tìm cô, bảo cô giết chết Rose chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất là... tôi nghĩ, cô hẳn nên từ bỏ quyền tác giả của ngựa hoang đi.”
“Nếu tôi từ bỏ, vậy sau đó cô sẽ làm thế nào?” Lăng Vi trào phúng nói.
Jennifer nói: “Cho ai cũng không cần cô quan tâm.”
Lăng Vi nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: “ Jennifer, cô chơ rằng dùng bệnh tình của BILL, là có thể uy hiếp được tôi? Cô đúng là quá ngây thơ rồi. Bây giờ tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, sau mười giây, tôi có thể khiến cho ngay cả một con ruồi của các cô cũng không thể tới được bên cạnh anh ấy.”
“Ha ha, cô đừng tự tin thái quá... Nếu tôi đã tìm đến cô, đương nhiên là tôi đã chăm sóc đặc biệt cho BILL rồi.”
Cô ta chuyển hướng màn hình máy vi tính xách tay về phía Lăng Vi, nhấn nút play, trong màn hình là cửa nơi Lăng Tiêu dưỡng bệnh.
Jennifer cười man rợ, cô ta nhìn về phía Lăng Vi, lạnh lùng nói: “Ra tay!”
Mấy người đàn ông trong video ném tàn thuốc đi, đi đến phòng nhạc, trước đó bọn họ đã thăm dò. Trong khoảng thời gian này, BILL chắc chắn sẽ ở phòng nhạc.
Lăng Vi ngồi yên không nhúc nhích, vẻ mặt của cô cực kỳ bình tĩnh, tựa như sự sống chết của BILL, không liên quan gì đến cô.
Jennifer nhướn mày: “Sao không gọi điện thoại?” cô ta nói bằng giọng tràn đầy giễu cợt.