Lăng Vi mím môi, lại nghe thấy anh nói: “Dám bất kính với phu nhân của anh thì chẳng biết quen hay không.”
Lăng Vi bị anh chọc cười, thật sự chỉ có Diệp Đình.
Thấy cô đột nhiên mỉm cười, Diệp Đình đưa tay ôm cô.
Thấy cô mỉm cười, Diệp Đình đưa tay ôm cô.
Hôn vành tai cô, anh nói: “Lo lắng cho đám người kia làm gì, thực lực của Đỉnh phong còn đó, cô ta muốn hợp tác với anh, anh còn chẳng thèm nhìn cô ta.”
“Ừ…” có đạo lý.
Anh còn nói: “Người muốn hợp tác với Đỉnh phong nhiều lắm, lần này vừa lúc cho bọn họ một cơ hội. Ai có thể chịu được khảo nghiệm, anh liền hợp tác với người đó. Nhân phẩm không tốt sau này sẽ tồn tại tai họa, còn không bằng từ đầu đã để bọn họ bộc lộ, em nói đúng không?”
Cô đồng ý, gật đầu, anh nâng cằm cô lên, hôn cô: “Cho đại gia hôn cái nào.”
Lăng Vi buồn cười, hôn lên má anh một cái: “Ông xã thật đẹp trai.”
Cô ôm cổ anh, cọ cọ lên cằm đã mọc râu của anh, tê tê dại dại chơi thật hay.
Diệp Đình vô cùng vui vẻ, bị cô trêu chọc không nhịn được ôm cô hôn một trận, cuối cùng cảm thấy hôn làm sao cũng không đủ.
Cô từ trong ngực anh vùng vẫy đi ra, đỏ mặt nói: “Đáng tiếc em nấu café cho anh.. bị đổ hết rồi.”
Hai mắt Diệp Đình tỏa sáng nhìn cô chằm chằm: “Ly café vừa rồi là em nấu cho anh hả?”
Anh còn tưởng là thư kí nấu, cô mang vào giúp anh mà thôi.
Trương Giai Ni này đúng là muốn chết.
“Không sao… em có thể nấu cho anh, tấm lòng này anh nhận… chờ tối về ông xã hồi báo em.”
Lăng Vi há miệng cắn cằm anh, cắn thật mạnh.
“Cốc cốc cốc…” Irene tới gõ cửa, cách thời gian tiếp khách còn 2ph nữa.
Lăng Vi nói: “Anh bận trước đi, em ở nhà… chờ anh….”
Tâm tình Diệp Đình ấm áp, ừ một tiếng, hai mắt lấp lánh.
Một câu ở nhà… chờ anh của cô…nói ra thật kiều diễm…
Diệp Đình muốn say rồi, anh thật là yêu thảm cô vợ nhỏ ấm áp thông minh, hiểu lòng người, là con hồ ly vừa quật cường vừa đáng yêu.
Lăng Vi trở về, Diệp Đình và Trương Giai Ni nói chuyện đến 9h.
Lúc Trương Giai Ni ra ngoài, sắc mặt đen như đáy nồi.
Diệp Đình thu dọn văn kiện về nhà thì điện thoại nội tuyến vang lên.
Diệp Đình bấm nút nghe, thư kí Irene yếu ớt nói: “Tổng giám đốc, 9h30 tối nay… tổng giám đốc Dương Hồng Lợi hẹn anh ăn tối…”
Diệp Đình ừ một tiếng: “Chọn ở Đế Hào đi.” Vừa hay đúng đường về nhà.
“Vâng.”
Irene biết tâm tình của ông chủ không vui, cẩn thận tắt máy, khẩn trương gọi điện thoại cho quản lý của Đế Hào, cố ý đặnò ông ta nhất định phải cẩn thận không cần trêu chọc tổng giám đốc tức giận.
Lý Kinh vội vàng đáp ứng, cảm ơn cô nhắc nhở.
Đế Hào là sản nghiệp của Đỉnh phong, phòng cao nhất dùng để tiếp khách, mở tiệc chiêu đãi khách quan trọng.
Hôm nay tổng giám đốc không vui, Lý Kinh càng áp lực, nhanh chóng mờ nghệ sĩ piano tới diễn tấu.
…………
Diệp Đình thu dọn xong, mặc áo khoác ra khỏi công ty, chiếc Roll – Royce màu đen dừng ngoài Đế Hào, người hầu đi tất tay trắng cung kính thay anh mở cửa, Diệp Đình xuống xe, mấy quản lý cao cấp của Đế Hào đi tới tiếp đón: “Tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong hết rồi, Dương tổng đã tới.”
Jayson và Irene đi sau anh cùng vào phòng tiếp khách.