Lâm Nhất Kiệt tranh thủ thời gian để cho ký giả dưới tay anh đi phỏng vấn, Lăng Vi nói: “Hôm nay giao cho em một nhiệm vụ, ghi lại toàn bộ quá trình Vương Tấn phải cút đi trong hôm nay, chị muốn cho tất cả mọi người đều biết, mặc dù chị mua xưởng cùng đất của Hào Duệ, nhưng, xe mà Long Đàng sắp sản xuất tuyệt đối không cần đinh ốc gì của Hào Duệ.
“Được! Em biết!” Lâm Nhất Kiệt là một người thông minh cỡ nào, chỉ nghe chút đã hiểu.
Danh tiếng của Hào Duệ đã hôi thối vô cùng, Lăng Vi muốn chấn hưng Long Đằng, đương nhiên không thể có nửa điểm quan hệ với Hào Duệ, nhưng mà, xưởng và đất này là của Long Đằng, cô không thể nào không cầm về.
Lâm Nhất Kiệt suy nghĩ nói: “Chị Vi, nếu không chúng ta phỏng vấn một lần chứ?”
Biểu tình của anh vô cùng trịnh trọng.
Anh nói: “Chị Vi, em làm phỏng vấn cho chị một lần! Chị phải nói rõ hết tất cả sự thật về Long Đằng của chị bị Vương gia chiến đoạt, sau đó lại cầm về. Nếu không, chỉ là báo cáo đơn giản, rất khó phủi sạch quan hệ. Chị suy nghĩ đi, chị dùng xưởng của Hào Duệ, người không biết còn tưởng rằng quan hệ của Long Đằng và Hào Duệ tốt cỡ nào đâu.”
“...”
Lăng Vi suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy cũng có đạo lý.
Lúc này, Diệp Đình nói: “Cái ý kiến này không tệ, phải làm phỏng vấn, không bằng làm phỏng vấn hiện tại luôn. Ngay cả Vương Tấn em cũng phải làm phỏng vấn cho ông ta. Bây giờ nhất định ông ta có một bụng lời mắng, dù sao cũng phải cho người ta nghe quan điểm của hai bên. Nếu như chỉ làm phỏng vấn cho tiểu Vi, người xem sẽ thấy thiên vị.”
Mẹ nó.... Lâm Nhất Kiệt chợt giật mình, một chiêu này của đại tổng tài Diệp thật là rất ác.... Nói dễ nghe là làm phỏng vấn cho Vương Tấn, nói khó nghe... đây là bỏ đá xuống giếng cho Vương Tấn nha!
Thảm trạng của Vương Tấn bây giờ, làm sao có thời gian làm phỏng vấn, cho dù ông ta đồng ý làm phỏng vấn, vấn đề mà ký giả hỏi tuyệt đối có thể làm cho Vương Tấn tức giận gần chết.
Hơn nữa, bên ngoài còn rất nhiều người không biết Hào Duệ bán xưởng nha..... tin tức này vừa ra, việc Hào Duệ bị phá sản đều được chứng thật.
Đột nhiên Lâm Nhất Kiệt không nhịn được cười, anh nhìn Lăng Vi, lại quay sang nhìn Diệp Đình, trong đầu nghĩ: Hai người này thật là “xấu“.
Lâm Nhất Kiệt nhanh chóng đi chuẩn bị.
Lúc này, Vương Tấn đúng lúc từ bên ngoài đi tới, Lâm Nhất Kiệt vội vàng nghênh đón, sau khi tự giới thiệu đơn giản, ân cần nói: “Vương tổng, bây giờ Hào Duệ đang dọn nhà, bà có thể giải thích cho người xem biết vì sao không?”
Vương Tấn vốn là không muốn trả lời vấn đề, nhưng mà thay đổi suy nghĩ, bây giờ Hào Duệ cần báo cáo ngay mặt, ông tiếp nhận phỏng vấn, vẫn là tốt hơn người tiêu thụ tự mình suy đoán lung tung nhiều!
Ông suy nghĩ, cười nói: “Bây giờ xưởng của Hào Duệ đã hơi cũ nát, chúng tôi định dời đến xưởng mới. Vẫn là xin mọi người tâm, xe hơi của Hào Duệ chúng tôi sẽ có kiểu mới gặp mặt với mọi người rất nhanh.”
Trong đầu Lâm Nhất Kiệt nghĩ, cái lão già này thật đúng là xảo trá, ông cố ý nói là cái xưởng này cũ nát, là muốn nói cho mọi người Lăng Vi trọng trấn Long Đằng, là dùng đồ cũ nát.
A, ép tôi, ông cũng sẽ không được tốt!
Lâm Nhất Kiệt lại hỏi ông vài vấn đề về xe mới, Vương Tấn giải đáp cho anh cực kỳ “nhiệt tình“.
Sau khi trải qua năm ngày năm đêm dọn nhà, rốt cuộc lão già Vương Tấn này cũng cút đi. Lăng Vi lập tức bắt tay mua dụng cụ, sửa sang lại. Toàn bộ quá trình mua dụng cụ và lắp ráp, Lăng Vi đều cho Lâm Nhất Kiệt tham dự thu hình lại.
Có phải xe cũ, dụng cụ cũ hay không, người xem đều có mắt hết, không phải Vương Tấn ông làm định đoạt! Toàn bộ xưởng và dụng cụ cô dùng đều là đồ mới! Một đinh một ốc của Hào Duệ cô đều sẽ không dùng!
Vương Tấn dời Hào Duệ đến một xưởng hoang vô cùng cũ nát.