Long Diệc Hân bật cười. Lăng Vi nói: “Không phải em nói động cơ có thể nhanh lên, nó đã tới cực hạn rồi, em thật sự không có cách nào tăng tốc độ của nó lên nữa, cái em nói là bộ phận bên ngoài, còn cả thay bánh xe nữa!”
“Đúng!” Long Diệc Hân ném cho cô ánh mắt đã hiểu ra: “Chúng ta phải mau chóng thiết kế ra mẫu xe, ngày mai anh sẽ đi chọn bánh xe với em. Chúng ta phải chọn bánh xe có ít lực cản nhở, như vậy lúc xe chạy, tốc độ sẽ nhanh hơn!”
Lăng Vi nói: “Anh lên xe chào hàng một vòng trước đi, còn chuyện bánh xe, em sẽ có cách.”
Được!” Long Diệc Hân ngồi vào ghế lái, mặt đầy hưng phấn lái xe đi.
Lăng Vi gọi điện thoại cho Giang Quân: “Anh Quân! Em đã hoàn thành việc chế tạo động cơ rồi, bánh xe của anh thế nào rồi? Có sản xuất cho em được không?”
Ngay từ lúc cô và Giang Quân bắt đầu gặp nhau, cô đã nói cho Giang Quân nghe ý tưởng thiết kế bánh xe của mình, Giang Quân lập tức đáp ứng, hứa sẽ sản xuất bánh xe chuyên dụng cho xe hơi của cô.
Giang Quân nói: “Gần đây anh có rất nhiều vụ án, không có thời gian đi đến phân xưởng. Hai ngày trước anh gọi điện thoại hỏi bạn anh, anh ta nói đang tiến triển cực kỳ thuận lợi. Như vậy đi, ngày mai anh sẽ xin nghỉ nửa ngày, cùng em qua đó nhìn xem thế nào.”
Được!” Lăng Vi không từ chối.
Ngày hôm sau, Lăng Vi và Giang Quân đi xem bánh xe, hoàn toàn giống với thiết kế của cô! Không có tỳ vết nào!
“Anh Quân, anh giúp em sản xuất một lượng lớn!” giọng nói của cô rất mạnh mẽ.
Cô ứng trước tiền cho Giang Quân, tháng chín từ năm ngoái, nàng bắt đầu chơi cổ phiếu, lại đầu tư với Diệp Đình, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.
Bây giờ, rốt cuộc số tiền này cũng có đất dụng võ!
Hừ hừ... có động cơ, có bánh xe, còn thiếu mỗi phân xưởng sản xuất nữa thôi! Lăng Vi híp mắt lại, nửa năm qua, cô vẫn không xây dựng công xưởng, chỉ vì đang đánh một chủ ý.
Cô muốn lấy lại phân xưởng của Long Đằng! Cô không thể để cho con trùng thối Vương Vinh Diệu kia chiếm mảnh đất Long Đằng cả đời được!
Bây giờ, thời cơ đã chín muồi, đã lúc cô lấy phân xưởng về lại.
Lăng Vi trở về phòng nhỏ của mình, sắp xếp lại số cổ phần cô nắm giữ tay trong. Số cổ phần xe hơi “Hào duệ” của Vương thị: “Ha ha...” cô đã nắm giữ 11%!
Lăng Vi tương đối hài lòng với mấy con số này, nửa năm qua, cô vẫn luôn thu mua cổ phiếu của xe hơi “Hào Duệ” ở trên thị trường chứng khoán.
Tiếp theo, cô không chỉ muốn lấy lại phân xưởng sản xuất của Long Đằng, cô còn phải vào “Hào Duệ”, trở thành đại cổ đông của xe hơi “Hào Duệ”! Cô muốn có quyền phát biểu của xe hơi “Hào Duệ”!
Động cơ do Lăng Vi chế tạo ra, lập tức được đưa lên trang đầu của tờ nhật báo Hoa hạ —— Lăng Vi, nhanh chóng trở thành tiêu điểm trong ngành công nghiệp sản xuất xe hơi.
Dự án của cô là dự án được quốc gia nâng đỡ, nên ngay lập tức đã có đài truyền hình, tạp chí muốn tiến hành phỏng vấn, viết bài về cô.
Lăng Vi còn hơi do dự... Bởi vì, dù sao xe còn chưa được sản xuất ra, gặp gió như vậy... Không tốt lắm đâu? Lỡ như có người đánh chủ ý vào “Động cơ” của cô thì sao?
Diệp Đình lại nói: “Em không cần phải sợ, mấy loại phỏng vấn thế này, em phải tham gia càng nhiều càng tốt. Đây là quá trình em hâm nóng tên tuổi, có rất nhiều người đam mê xe đều chú ý đến tin tức này. Một khi xe hơi của em được sản xuất ra, chắc chắn sẽ có một số lượng lớn người mê xe tới mua xe hơi, em tham gia mấy phỏng vẫn kiểu này thì chẳng khác nào tuyên truyền quảng cáo sớm cho chiếc xe của xem, bây giờ là lúc em phải đánh vang tên tuổi của mình. Hơn nữa, em đừng quên, dự án của em được quốc gia nâng đỡ, có quốc gia làm hậu thuẫn cho em, ai dám cướp công lao của em? Bây giờ, càng nhiều người biết tin tức này, em lại càng an toàn. Em cứ yên tâm đi làm đi.”
Được, chồng, em đều nghe theo anh.” Lăng Vi hôn mạnh lên khuôn mặt đẹp trai của Diệp Đình: “Chồng ơi, anh nói cái gì cũng đúng!”
Cô lại ôm lấy cổ anh hỏi: “Hoắc Ân bên kia, anh sắp xếp thế nào rồi?”
Diệp Đình nhéo chóp mũi của cô, cười ngạo nghễ: “Đã bắt đầu đại chiến.”
Sau đó, Lăng Vi trở thành khách quen của các đài truyền hình, tờ tạp chí.
Ngày hôm nay, Lăng Vi đang bận rộn phỏng vấn, cô bất ngờ nhận được điện thoại viện trưởng cô nhi viện gọi tới, Lăng Vi tâm niệm nghĩ: “Chẳng lẽ âm mưu của bọn Hoắc Ân Là… muốn bắt đầu từ cô nhi viện?”
Cô trấn định lại, nhận điện thoại, lại nghe thấy viện trưởng nói: “Tiểu Vi này, đã lâu lắm rồi cháu không tới đây, gần đây chúng ta mới mời một giáo viên mới, cháu có muốn tới xem hay không? Không có cháu kiểm tra, bác không yên tâm.”