Bạch Bình và Vương Dần liếc nhìn nhau.
Hoa cẩm chướng đại biểu cho tình yêu vĩ đại, thần thánh, hiền hòa.
Hoa hướng dương tượng trưng cho gia đình, người cha là trụ cột của gia đình. Hoa hướng dương đại biểu cho tình cảm nhiệt thành, tích cực, và ẩn tàng.
Bạch Bình và Vương Dần ôm hoa vào ngực, nhìn nhau.
Hoa này, chẳng lẽ là...
- --------------------------
Vương Tử Âm đưa Tiểu Kỳ về nhà.
Cha Vương Tử Kỳ vừa nhìn thấy Vương Tử Âm, lập tức xù lông!
“Ơ! Là tên nhóc này à! Năm đó trêu chọc con gái tôi đến không còn hình người! Giờ đến nhà chúng tôi làm gì?”
Vương Tử Kỳ thấy sắc mặt cha cô không tốt, lập tức nhướng màu nói: “Cha muốn nửa đời sau của con sống trogn chùa, thì cứ việc đuổi anh ấy ra ngoài!”
“Ôi, đây là con rể cha sao? Ôi, quả nhiên là tuấn tú lịch sự!” Vương Tử Kỳ thấy cha mình lập tức vui vẻ ra mặt: “Con gái cha thích thì cha cũng thích! Vương Hữu Khang cha chính là người không có nguyên tắc như thế!”
Mẹ Vương cười không đi nổi.
Từ khi con gái bắt đầu lên địa học, liền dây dưa không dứt với chàng trai này...
Giờ thì tốt rồi, có thể thấy rõ chàng trai này thật lòng thích con gái bà.
Chỉ nhìn ánh mắt của cậu ta thôi, rõ ràng đã không giống trước kia. Trước kia, hai người này vừa nhìn thấy mặt nhau, thì nhất định phải cãi nhau ta sống ngươi chết mới chịu bỏ qua.
Giờ, hai người nhìn nhau, ngọt như bôi mật.
Rất tốt rất tốt!
Cha của Vương Tử Kỳ cũng cười không khép miệng lại được.
Ông vỗ bả vai Vương Tử Âm, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới: “Mau để cha được bế cháu gái! Ôi, ngoại hình nhìn rất đẹp trai! Xứng!”
Mẹ Vương Tử Kỳ cũng cắn răng nói: “Xứng! Rất xứng!”
...
Vương Tử Kỳ quýnh, nói: “Xứng thì xứng nha, sao phải cắn răng nghiến lợi? Mẹ đừng dọa Tử Âm nha!”
Hai ông bà già vội mời người vào nhà.
Cơm nước xong xuôi, Vương Tử Kỳ kéo anh lên trên tầng, hai người đứng trước cửa phòng cô, cô chợt nhỏ giọng hỏi: “Anh nhắm mắt lại.”
Vương Tử Âm nở nụ cười, hỏi cô: “Có bất ngờ à?”
Cô ‘hừ’ một tiếng: “Bảo anh nhắm thì anh nhắm, sao nói nhiều vậy!”
Vương Tử Âm nhắm mắt lại, thầm nghĩ... cô nương này thay đổi nhanh quá đi. Lúc chưa ở bên nhau thì ngày nào cũng như cái bánh bao, khi ở bên nhau thì lập tức biến thành cọp cái...
Cọp cái thì cọp cái, ai bảo anh thích chứ? Anh cũng không phải không biết tính cách cô là gì.
“Cạch”, cửa mở.
Cô kéo anh vào, ‘cách’ một tiếng, đomgs cửa.
Cô chợt ôm cổ anh, ghé vào tai anh nói: “Mời mở to mắt.”
Vương Tử Âm chầm chậm mở mắt, ông trời ơi...
Đập vào mắt anh... là tất cả ảnh chụp của anh! Hàng trăm hàng ngàn tấm ảnh dán đầy tường!
Anh chợt cảm thấy khủng bố, dựng tóc gáy: “Em dán nhiều hình anh như vậy làm gì? Ban đêm em đi ngủ không cảm thấy sợ à?”
Giờ, anh thật sự tin! Cô gái này thật lòng thích anh rất nhiều năm!
Vương Tử Kỳ bĩu môi, nói: “Dù sao... lúc chụp ảnh, em nghĩ: nếu hai chúng ta thành đôi, đây sẽ là kỷ niệm, nếu hai chúng ta không thành đôi, mỗi năm em sẽ cầm những bức hình này đi tế đàn... em sẽ đặt một bông hoa cúc lên mỗi bức hình...”
Vương Tử Âm không chỉ không tức giậm, còn buồn cười gần chết: “May mà anh yêu em, nếu không, mỗi năm anh sẽ tự dưng chết một lần...”
Anh biết, cô chỉ nói chơi, cô tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Cô, không nỡ.