Diệp Đình híp mắt, cười: “Sát thủ như cô ta... căn bản không có trái tim, không thể chuyển tốt được. Hiện tại, ở cùng với Tứ ca, nhất định là có mai phục.”
Lăng Vi rất muốn hỏi anh, Tứ ca đã chuẩn bị chưa, nhưng thấy Diệp Đình không vội vã, mà thái độ vừa rồi của Tứ ca nữa, không hề giống đang khẩn trương chút nào, cô liền nuốt xuống.
Vinh tứ và Diệp Đình liên tuyến sau đó ngó chừng An Kỳ Nhi chốc lát.
Anh và An Kỳ Nhi đi tới một khu riêng biệt, dẫn An Kỳ Nhi tới một phòng nhỏ, cho người khóa chặt bên ngoài.
An Kỳ Nhi kì quái nhìn anh: “Tới đây làm gì?”
Vinh Phỉ không nói gì, tà tứ cười một tiếng, đưa tay lên khiến cho đèn bàn duy nhất rơi vỡ, trong phòng nháy mắt tối om!
Gian phòng này không có cửa sổ, chút ánh sáng cũng không có, cả phòng tối đen như mực.
Ở trong phòng, đưa tay lên không thấy năm ngón, bất kỳ vật gì cũng không thấy được, An Kỳ Nhi chỉ có thể khinh bỉ nhìn Vinh Phỉ.
Vinh Phỉ đẩy cô đến giường nói: “Cho em cảm nhận một chút, cảm giác trong bóng tối, thật ra không đáng sợ đến vậy.”
An Kỳ Nhi híp mắt cười.
Vinh Phỉ không làm gì với cô, chỉ có lực ở tay An Kỳ Nhi thì mạnh hơn. Hai người nằm ở trên giường, không nhúc nhích. Hai người không ai nói lời nào, cứ như vậy nằm trong bóng đêm.
Họ không thấy gì, chỉ có thể nghe tiếng đối phương hít thở, cảm giác vi diệu này... Tim An Kỳ Nhi đập nhanh! Cô đột nhiên nói: “Tứ ca, anh sắp chết rồi, anh không sợ sao?”
Vinh Phỉ thản nhiên nói: “Tôi sao có thể so với cô chết sớm hơn chứ.”
Tay cô vẫn trong tay anh, lòng bàn tay anh rất nóng, cô không tránh, vẫn là những lời nói vô tình, nguội lạnh... cô cười "hừ" một tiếng: “Anh biết rõ tôi mai phục muốn bắt anh, sao còn muốn ở một mình với tôi?”
Vinh Phỉ nói: “Vì cô nhiệt tình, so với những người phụ nữ khác sẽ kích thích hơn.”
“A...” Đây là kiểu trả lời gì vậy?
An Kỳ Nhi cười lạnh: “Tứ ca, người của tổ chức sát thủ đang ở bên ngoài, họ đã bao vậy nơi này. Anh giao sợi dây chuyền ra đi, tôi thấy được sợi dây của anh màu cam rồi.”
Vinh Phỉ cười tháo dây chuyền xuống, nhét vào tay cô: “Cô muốn thì cứ việc nói thẳng, có gì đâu mà lòng vòng như vậy.”
An Kỳ Nhi cau mày.
Vinh Phỉ đột nhiên buồn bã nói: "Nhiều ngày như vậy, cảm giác của tôi đối với cô là gì, một chút cô cũng không cảm nhận được sao?”
An Kỳ Nhi đột nhiên cười, ngọt ngào nói: “Tứ gia anh đối với tôi thế nào, tôi thật đúng là một chút cũng không cảm giác được. Anh đối với tôi thật lòng được chứ?”
Vinh Phỉ nói: “Cô còn nhiều chỗ sơ hở lắm, tôi luôn không vạch trần cô, chuyện này còn chưa tính là tốt hay sao?”
An Kỳ Nhi đột nhiên cười: “Anh tốt với tôi như vậy thì tôi biết báo đáp anh sao? Tôi đã nói rồi, tôi làm nhiệm vụ tám năm, cũng chỉ là con chim non, Tứ ca anh sắp chết, trước khi chết, cho anh một lần làm quỷ hưởng hoa, thân thể này của tôi cho anh chiếm tiện nghi.”
Nói xong, bàn tay nhỏ bé của cô thoát khỏi tay anh, theo thắt lưng anh đi xuống.
Vinh Phỉ giữ lại bàn tay nhỏ bé của cô, hừ một tiếng: “Người của tôi, không nhất định phải chiếm tiện nghi đâu.”