Lôi Tuấn hít mũi, hướng lên chiếc trực thăng, la lớn: “Em gái con mang thai hơn bảy tháng rồi, chúng con sợ em ấy xảy ra nguy hiểm nên không dẫn em ấy tới cùng. Nhưng nha đầu này không ngoan ngoãn, kiên quyết đi theo. Chúng con trói em ấy, nhốt trong phòng, không cho em ấy đi.”
Mắt Lôi Thiếu Triệt rưng rưng, cười lên. Ông gật đầu.
Lôi Tuấn cũng cười, áp giải người đeo mặt nạ, chuẩn bị lên trực thăng.
Lôi Thiếu Triệt thấy Lý Vân Hào! Mắt ông đột nhiên đông lại! Lý Vân Hào vẫn đeo mặt nạ màu vàng.
Lôi Thiếu Triệt hô lớn với Lôi Tuấn trên ngọn hải đăng: “Tháo mặt nạ ông ta xuống!”
Lôi Tuấn nghe lời đưa tay tháo mặt nạ vàng xuống. Mặt Lý Vân Hào xuất hiện trong tầm mắt Lôi Thiếu Triệt…
Lôi Thiếu Triệt vô cùng đau lòng… Tại sao là gương mặt này?! Tại sao là Lý Vân Hào?
Lôi Thiếu Triệt ôm ngực, lớn tiếng thét lên: “Vân Hào, anh không phải như vậy! Anh không phải Hi Nhĩ Vương! Anh không phải —— Anh là Lý Vân Hào! Anh chậm chạp không nỡ giết tôi bởi vì tôi là chiến hữu của anh! Anh bỏ qua cho Kỷ Nhu, trị thương cho bà ấy vì bà ấy là em dâu của anh!”
Lý Vân Hào lại cười dữ tợn.
Lôi Thiếu Triệt cực kỳ đau lòng, tim ông đang rỉ máu! Lúc này, người dưới mặt đất liên lạc ông, ông không thể không báo cáo tình hình.
Lôi Thiếu Triệt đau lòng nói: “Lý Vân Hào… là Hi Nhĩ Vương, năm năm trước, sau khi ông ta ám sát Hi Nhĩ Vương liền một mình thao túng vị trí này. Bây giờ ông ta bị bắt.”
Lúc Lý Thiên Mặc nghe được tên “Lý Vân Hào”, trong nháy mắt… mạch máu đọng lại!
Hô hấp Lý Thiên Mặc dừng lại, kinh ngạc nhìn Lý Vân Hào ——
Người này… là cha anh ta?!
Lý Thiên Mặc không dám tin tưởng, tim anh ta đau xót! Lăng Vi thấy anh ta tràn đầy bi thương, lập tức đưa tay đỡ anh ta: “Thiên ma…”
Lý Thiên Mặc không muốn nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm Lý Vân Hào!
Lý Vân Hào không nhìn ai, sắc mặt ông ta âm trầm liếc bọn lâu la Hắc Dạ Đế Quốc kêu rên, nộp vũ khí đầu hàng bên dưới, cũng không biết là thỏa mãn hay là cười nhạo, mọi ông ta chợt nhếch lên độ cong giễu cợt.
Ông ta bị Lôi Tuấn áp giải, ông ta nhìn trực thăng đang bay tới, Lý Vân Hào đọt nhiên lấy một hộp điều khiển từ xa từ trong ống tay áo ra.
Hộp điều khiển từ xa này màu xanh lá cây, ông ta đã nhấn, nhưng… dường như khí độc không đả thương được chiến đội quốc tế vây giết, ngược lại làm Hắc Dạ Đế Quốc thương vong thảm trọng.
Ngón tay ông ta đặt trên nút màu đỏ, một khi ấn nút màu đỏ này, toàn bộ “Mê cung Phong Sào” liền nổ từng cái một, đến lúc đó, tất cả mê cung kế cận, trong vòng một ngàn thước đều không còn một người nào sống sót! Bao gồm chính ông ta! Bao tất cả mọi người trên ngọn hải đăng!
Không chừa một người! Chết toàn bộ!
Lý Vân Hào nhìn Lôi Thiếu Triệt, nói: “Thật may mắn, hôm nay cậu tránh được, nhưng những người khác không có vận mệnh tốt như vậy!”
Lúc này, Lôi Thiếu Dục và Lôi Thiếu Triệt nói chuyện điện thoại: “Thiếu Triệt!”
Lôi Thiếu Triệt cầm máy truyền tin, đặt bên mép, môi ông run rẩy, từ trong cổ họng tràn ra một chữ: “Anh…”
Lôi Thiếu Dục dưới mặt đất vẫy tay với ông.
Lôi Thiếu Triệt đứng nghiêm, chào ông kiểu quân đội. Lăng Vi đột nhiên nhiệt huyết sôi trào, những tướng sĩ này vì đại nghĩa mà bỏ nhà nghiệp, vết thương chồng chất! Bọn họ là người đáng tôn kính! Bọn họ là người khả ái nhất! Hốc mắt Lăng Vi đỏ bừng, cô giơ tay lau nước mặt.
Lý Vân Hào điên cuồng cười phá lên: “Luyến tiếc người nhà? Thật đáng tiếc, hôm nay vừa nhận nhau, phải âm dương cách biệt…”
Lý Vân Hào giơ hộp điều khiển từ xa lên, nhìn vào mắt Lôi Thiếu Triệt, nói: “Đáng tiếc hơn là hôm nay cậu… còn phải kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh! Cho con trai cậu chết cùng tôi đi!”
Từng chữ từng chữ vang vọng, ông ta nhấn nút màu đỏ!
Không phải là chết sao? Hai mươi mấy năm trước, ông ta đã chuẩn bị tốt!
Lý Vân Hào đang đợi nổ lớin! Ông ta chợt nhiệt huyết sôi trào!