Kiệt Sâm hấp tấp nói: “Không phải, phu nhân đừng nóng nảy, không pải tiên sinh xảy ra chuyện.”
“Ai nha.... cậu thật là hù chết tôi....” Lăng Vi bình tĩnh lại, liền nghe Kiệt Sâm nói: “Tiên sinh đang trong phòng họp, nhưng mà.... dưới lầu của chúng ta bị người chặn lại.”
“Ai vậy? Ai mà lợi hại như vậy, dám chặn cửa của Đỉnh Phong quốc tế?”
Kiệt Sâm cười khổ nói: “Người kia nói, ông chủ của chúng ta là cháu ruột của ông ----”
“Ha ha....” Lăng Vi cười, lời này nghe sao giống như đang mắng người vậy? Nhưng, cô lập tức nghĩ đến... có phải người của Lôi gia không nha?
Lăng Vi nói: “Tôi lập tức đến, cậu trấn an lão gia tử trước.”
“Phu nhân, cô mau tới đi.” Đột nhiên lại nói: “Tôi nói sai rồi, không cần tới nhanh, cô vẫn là chú ý an toàn.”
“Được, cám ơn cậu.”
Lăng Vi tranh thủ thời gian bảo tài xế quay đầu, vốn là cô muốn đi nhà xưởng, bây giờ bên Diệp Đình gặp chút phiền toái, cô phải đi qua xem thử.
“Phu nhân ---”
“Phu nhân....”
Lăng Vi xuống xe, từ từ lên bậc thang, Amay lập tức chạy đến đỡ cô: “Phu nhân, xem.... không phải ông lão kia là nói....”
Cô muốn nói, không phải lão gia tử kia nói ông chủ của họ là.... cháu trai của ông.... nhưng mà sao cô dám nói lời này nha? Tìm đánh à....
Lăng Vi gật đầu, ý bảo đã biết.
Cô đi về phía lão gia tử, nhìn thấy vị đứng bên cạnh lão gia tử kia là tiên sinh của Phương Di.
Cô lễ phép đưa tay, giới thiệu mình với hai vị: “Hai vị khỏe, tôi là phu nhân của Diệp Đình.”
Lão gia tử nhìn cô, không có đưa tay bắt tay với cô, ông chắp tay sau lưng: “Hừ --- chúng tôi lớn tuổi không thích lễ tiết này!”
Bắt tay giống cái gì? Cháu dâu của ông, không phải nên dập đầu cho ông mới đúng sao?
Lôi Tu đưa tay về phía cô, hai người bắt tay, ông tự giới thiệu mình: “Chú là chú của tiên sinh nhà con, Lôi Thiếu Tu”
Lôi Thiếu Tu là đại danh của ông, là tên sắp hàng theo bối phận Lôi gia, bình thường mọi người đều gọi ông là Lôi Tu, lúc ông giới thiệu mình đã nói - Lôi Thiếu Tu.
Lăng Vi cười:“Tôi biết ông, nhưng mà.... ông có phải chú của tiên sinh nhà tôi hay không, cái này.... còn chưa chắc chắn mà?”
Lôi Tu lúng túng cười, ngay sau đó liền khôi phục bình thường, ông cười nhạo nói: “Con nhìn tiên sinh nhà con, dáng vẻ.... giống với chú như cùng một khuôn đúc ra vậy, chú là anh em sinh đôi của ba nó, con trai của anh chú, chính là cháu của chú. Không sai được...”
Trong đầu Lăng vi nghĩ, lòng dạ Lôi gia các người thật là lớn.... nhận con trai bậy cũng không thể như vậy chứ. Không cần làm giám định DNA, trực tiếp xem mặt à?
Lăng Vi cười: “Đến phòng tiếp khách ngồi đi, Diệp Đình vẫn còn đang họp.”
Lão gia tử hất tay, tức giận: “Nó họp cái quỷ gì chứ? Họp cả ngày luôn sao?”
Lôi Tu chọt tay ông, ý bảo ông đừng tức giận như vậy.
Lăng Vi nhìn bọn họ làm một động tác tay “mời”, đột nhiên lão gia tử trừng mắt nhìn cô: “Ngồi cái gì mà ngồi? Không cần ngồi! Tranh thủ thời gian để thằng nhóc xấu xa kia ra gặp tôi --- lão tử mới là ông nội ruột của nó! Nó kêu những lão già không biết xấu hổ kia là ông cái gì chứ?”
Lăng Vi nhướng mày, lão gia tử này.... quen biết với ông ngoại của Diệp Đình? Có vẻ như quan hệ rất không tốt?
Lăng Vi nhìn lão gia tử Lôi, trong đầu nghĩ, Diệp Đình họ Diệp, tự nhiên phải gọi lão gia tử Diệp là ông. ông là Trình Giảo Kim đột nhiên xuất hiện, còn không biết có phải ông nội ruột hay không đâu.... còn hung dữ như vậy, ai nguyện ý kêu ông nội nha? ông ở nhà hô mưa gọi gió, đến chỗ chúng tôi.... chúng tôi cũng không nuông chiều ông.
Lăng Vi nói: “Hai vị muốn ở đây chờ, vậy thì chờ đi. Tôi còn có chút chuyện, lên lầu trước.”
Đột nhiên lão gia tử trợn tròn mắt, hả? Con bé này là xảy ra chuyện gì? Ngay cả câu khách sáo cũng không nói? Không nhìn thấy ông đang nổi giận sao?
Lôi Tu hấp tấp nói: “Chúng ta cũng lên đi. đứng ở ngay cửa, ảnh hưởng không tốt.”