Điện thoại Vương Dần vang lên, ông lấy ra một chiếc điện thoại kiểu cũ. Điện thoại này cùng kiểu với dân bản xứ, đỡ gây chú ý.
Ông nhìn màn hình, bên trên hiện lên tin nhắn.
Ông mở tin nhắn ra, tin nhắn đến là Diệp Đình, bên trong viết một câu: “Chắc là hôm nay trời sẽ mưa, vết thương của chú chưa lành, còn đang chảy máu, đừng quên mang theo dù. Bên dưới, viết một chữ ‘Hắc’.”
Vương Dần hiểu rõ ý trong câu này, đây là ám ngữ, ‘mưa’ ý là ‘rừng mưa’, ‘dù’ nghĩa là ‘căn cứ’. Vết thương là tên căn cứ. Trong tên căn cứ có chữ “máu”. Cuối cùng là chữ ‘hắc’, là bảo ông nghe ngóng người này.
Bởi vì, xung quanh quán bar này bị giám sát tín hiệu, cho nên bọn họ không thể nói thẳng nội dung, cũng không thể dùng dấu hiệu, chỉ có thể dùng ám ngữ.
Vương Dần híp mắt, căn cứ rừng mưa... Xem ra, bọn Diệp Đình đã tra ra được tin tức hữu dụng!
Vương Dần xóa tin nhắn, cất kỹ điện thoại, ông vẫy tay, để nhân viên phục vụ đưa rượu lên cho đội trưởng đội bảo vệ.
Mấy ngày nay, ngày nào ông cũng mời đội trưởng uống rượu, moi ra được không ít tin tức hữu dụng từ miệng ông ta.
Vương Dần không vội hỏi gì, vẫn uống rượu với đội trưởng. Đội trưởng này mà uống say thì nói rất nhiều.
Hai người uống hơn một tiếng, đội trưởng đã hơi say say...
Nói chuyện cũng bắt đầu ngắt quãng: “Người anh em... tôi nói cho ông... nơi Newlay này không phải nơi người ở, quá loạn! Chỉ riêng cướp bóc... ngày nào cũng có...”
Vương Dần nói: “Cho nên, mới càng cần cảnh sát các anh... Đội trưởng Daly, công lao của anh thật không nhỏ a! Đội bảo an của anh giờ rất có quy mô, có đến hơn 100 người đúng không? Đều súng ống đầy đủ a!”
Daly râu quai nón phất tay: “Cái này có là gì... mục tiêu cuối năm sau của tôi là 300 người! Ai cũng có súng trường công kích!”
Vương Dần tỏ vẻ kinh ngạc: “Giờ có bao nhiêu AK47 rồi?”
Daly lộ vẻ mặt đắc ý, giơ ngón tay: “30 khẩu...”
Vương Dần “A” một tiếng: “Anh thật có tiền!”
Daly vuốt râu, cười đắc ý, nói: “Chủ yếu do đằng sau chúng tôi có người ủng hộ, nếu không, chỉ dựa vào một mình tôi, sao có thể lấy được nhiều súng như vậy...”
Vương Dần cố ý nói: “Khó trách... Vậy người đằng sau rất lợi hại, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.”
Khóe miệng Daly nhếch lên, lông mày nhướng cao ba phần. Hiển nhiên chỉ cần nhắc đến người đằng sau ông ta, ông ta sẽ đắc ý.
Ông ta nói: “Dù sao ông cũng đến du lịch, nói cho ông cũng không sao...” Ông ta cười sâu xa, say đến cứng cả lưỡi: “Ông bạn, không gạt ông, thế lực sau lưng tôi, là đế quốc Hắc Dạ...”
Vương Dần cố ý nhíu mày, vẻ mặt bó tay: “Đế quốc Hắc Dạ là gì? Chưa từng nghe thấy...”
Nháy mắt râu quai nón mất hứng! Ông ta la lên: “Đế quốc Hắc Dạ mà ông cũng không biết! Đó là tổ chức hắc bang nổi tiếng nhất thế giới đấy! Mặc dù “King” của chúng tôi đã bị xử bắn, bang phái cũng sụp đổ, nhưng những người hạt nhân vẫn không giải tán.”
Vương Dần làm vẻ ngơ ngác, nhưng, ánh mắt lấp lánh nhìn Daly, cho thấy ông rất hứng thú.
Râu quai nón thấy thế, cảm thấy buồn cười, lập tức mở máy hát.
Ông ta vừa khoác lác, vừa nói: “Đội cảnh sát của chúng tôi trực thuộc quản hạt của chị A Đạt... Mười ba bang phái lớn trong đế quốc Hắc Dạ đã giải tán hết, chỉ có tổ chức bí mật của chị A Đạt là chưa giải tán...”
Vương Dần hỏi: “Chị A Đạt này thật lợi hại. Thế lực của chị ta chủ yếu ở Newlay à?”
Râu quái nón nhìn ông, cười trào phúng.