Mỗi lần nghĩ tới, Tim của Vương Tử Kỳ liền đau...
Nếu không phải lần đó cô tùy hứng bắt anh đổi tên, anh sẽ không ghét cô đến bốn năm!
Từ ngày cô nhìn vào ánh mắt của anh, từ ngày thấy ánh mắt đầy sát khí của anh, tim cô lại bắt đầu đập rộn lên...
Cô chính là không muốn thừa nhận, cô bắt buộc anh đổi tên, nhưng thật ra là cô thích anh, cô chính là muốn dùng cách này để bắt anh nhìn thẳng vào cô!
Anh cùng đám con trai trong lớp nghịch phá, ngày ngày níu tóc đuôi sam của cô, không phải anh ghét cô, mà là muốn dùng cách tồi tệ này để được cô chú ý!
Ngày đó, anh sẽ dùng ánh mắt khinh thường liếc cô một cái: “Tôi tưởng là ai? Ném bài tập thí nghiệm của tôi vô nước,là cô phải không?” Hại anh bị toàn bộ sinh viên các cấp cười nhạo.
“Nửa đêm, đến phòng ngủ của tôi gõ cửa, giả ma giả quỷ cũng là cô đúng không?
Vương Vử kiên cường nói: “Là tôi, thì thế nào?”
Tiếp đến, cô nghe được một câu nói tàn nhẫn nhất của anh, anh nói: “Cô là vì cái gì chứ? Đến bây giờ, ngay cả cô tên gì, tôi cũng không biết.”
Cô trong lòng khó chịu đến chất mất! So với bị nước sông dìm chết còn dễ chịu hơn bao nhiêu!
Cô cắn răng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, hung hăn nói: “Sớm muộn có một ngày, tôi sẽ khiến anh không quên được tôi!”
Vương Tử bỉu môi cười một tiếng: “Cô sao?”
Cô rất muốn khóc... Nhưng nước mắt chỉ tỏ ra bản thân yếu đuối, không có bất kỳ chỗ nào để dùng!
Cô gắt gao trợn mắt nhìn anh, anh giơ tay lên, gõ lên đầu cô một cái: “Du mộc vướng mắc, chờ cô thông suốt rồi hãy nói.”
Từ ngày đó, cô bắt đầu bị bệnh... giống như muốn chết vậy, cho tới bây giờ không nghĩ thích đơn phương một người lạ là chuyện đau khổ như vậy...
Thật ra thì, thích đơn phương không đáng sợ, đáng sợ là bất kể mình dùng cách gì, người ta đều không thèm nhìn thẳng mình một cái.
Cô cũng không phải lúc nào cũng hắc anh, gieo họa cho anh. Mới bắt đầu cô cũng rất biết điều, nhanh nhẹn, dễ thương, vui vẻ ở trước mặt anh...
Nhưng là, không có hữu dụng. Tiểu tử này trong mắt ngoài số liệu chính là thí nghiệm.
Cô cũng muốn cố gắng học tập, giống như nữ sinh khác vậy, có thể cùng anh cùng nhau làm thí nghiệm gì đó...
Nhưng là, cô thật sự không học được, cô tìm hai lần để làm thí nghiệm, đều bị anh phun hai lần phế vật!
Vương Tử Kỳ trong đầu nghĩ, phế vật thì phế vật, dù gì... Người ta cũng cùng cô nói một câu!
Mặc dù chỉ có hai từ... Nhưng là, cô giống như ăn mật ngọt. Chẳng lẻ, đơn phương có thể khiến cho người ta trở nên hèn mọn như vậy sao? Cô cảm giác trên thế giới này, không có người nào có thể ti tiện hơn cô.
Bất kể thái độ của anh đối với cô thờ ơ ra sao, chỉ cần là anh cô đều thấy vui vẻ...
Không còn cách nào khác...
Vương Tử Kỳ không ý thức rơi nước mắt. Trong lòng chua xót giống như ngâm axit citric.
Cô bây giờ, gần anh như vậy... Nhưng vẫn không thể làm cho anh thích cô...