Lôi Niểu Niểu không biết có người nhìn bọn họ, Lý Thiên Mặc cũng đã sớm quên chuyện này.
Lôi Niểu Niểu thấy tìm được cơ hội bắt nạt Lý Thiên Mặc, lập tức động tay động chân, cô ấy nhất định phải thừa dịp này mò đủ tiện nghi!
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, lúc thì vỗ vào trên mặt anh ta, lúc thì bóp bóp cánh tay, lúc lại vặn lỗ tai của anh ta...
Lý Thiên Mặc lúc thì che mặt, lúc thì ôm cánh tay, lúc lại che kín lỗ tai.
“Ha ha ha...” Lôi Niểu Niểu cực kỳ phấn khích! Nhìn người đàn ông như anh bị cô bắt nạt mà không dám phản kháng, trong lòng cô ấy cực kỳ vui vẻ nha...
“Đàng hoàng chưa?” Lôi Niểu Niểu chống nạnh, làm ra vẻ như lão địa chủ.
Lý Thiên Mặc cố tình làm ra vẻ như cô vợ nhỏ, gật đầu: “Đã sớm đàng hoàng...”
Người một nhà ở đầu bên kia... che miệng cười. Lăng Vi trợn trắng mắt, vốn muốn tắt video, nhưng mà... con sâu tò mò trong lòng cô ấy đã sớm bị đánh thức rồi, cô ấy cũng muốn xem tiếp...
Đầu bên này, Lôi Niểu Niểu hài lòng cười “Hì hì”: “Vậy thì được, nếu anh đã tự sửa đổi, quay đầu làm bờ, em sẽ tha cho anh. Nói xong rồi, không lộn xộn nữa! Anh mau đi thiết kế nhân vật cho em đi!”
Lôi Niểu Niểu buông anh ta ra, ngồi đến bên cạnh, thu hồi chân lại.
Nhưng cô ấy vừa mới lấy chân ra, Lý Thiên Mặc đã chợt xoay mình, áp cô ấy ở phía dưới!
Lôi Niểu Niểu bị dọa sợ trợn to hai mắt: “Sao anh nói là không tính toán gì hết?”
Lý Thiên Mặc nói: “Anh đã đồng ý gì với em đâu, từ nãy tới giờ đều là em tự lẩm bà lẩm bẩm.”
“...” Lôi Niểu Niểu bỗng cảm thấy người đàn ông này thật là phúc hắc! Cô ấy nói cả một tràng, mà người ta chẳng đáp ứng lấy một câu!
Lôi Niểu Niểu đang bối rối, đột nhiên... cô ấy thấy Lý Thiên Mặc dán mặt tới... hơi thở đàn ông đột nhiên ập tới, làm cho cô đỏ mặt tim đập.
“Đừng làm rộn!” Cô ấy vội vàng giơ tay lên đẩy anh ta, nhưng sức của anh ta rất lớn, áp chế cô ấy gắt gao.
Lý Thiên Mặc nói ở bên tai cô ấy: “Chỉ em mới có thể nháo, còn anh lại không thể? Có đất nước nào lập ra điều khoản bá vương này không?”
“A ——đất nước này! Em quy định!”
Lý Thiên Mặc cười xấu xa, tay chân vòng qua áp lấy người cô áy, khiến cô ấy không thể nhúc nhích được. Lôi Niểu Niểu cảm thấy mình giống như con dê nhỏ đang đợi làm thịt.
Đầu bên kia, mọi người không nhìn thấy gì cả, nhưng có thể nghe được âm thanh... Lúc này, Lôi Thiếu Tu và dì Phương cũng đi tới...
Lôi lão gia ra dấu tay bảo bọn họ im lặng...
Lôi Thiếu Tu không hiểu chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy giọng nói của Lý Thiên Mặc truyền tới từ trong điện thoại di động.
Lý Thiên Mặc nói: “Em chưa từng nghe thấy câu nói này sao? Phong thủy luân lưu chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.”
Lôi Niểu Niểu cố tình hỏi anh ta: “Anh là Hà Đông, hay là Hà Tây?”
Lý Thiên Mặc nói: “Anh là Hà Tây, bởi vì em là sư tử Hà Đông hống mà...”
ĐM... Lôi Niểu Niểu trợn trắng mắt... cô ấy đang tự đào hố chôn mình sao?