Lăng Vi nhìn hai người họ, chỉ thấy Angel sắc mặt đột ngột thay đổi, đen như nhọ nồi!
Mà, cô gái kia co rụt cổ lại, dường như bị Angel dọa sợ.
Trần viện trưởng không quá thích Angel, cô luôn cảm giác cô gái này quá khí thế, đứa nhỏ trong cô nhi viện không giống những đứa trẻ khác, bọn chúng đều rất mẫn cảm. Trần viện trưởng cảm thấy Angel không quá thích hợp...
Mà cô bé sinh viên này lại khác, nhìn qua văn văn nhược nhược, tính cách cũng dịu hiền, rất hợp ở lại đây dạy học.
Angel nhìn ra tâm tư Trần viện trưởng, cô nở nụ cười, nói: “Mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ? Tôi cũng không làm sai gì, bọn nhỏ cũng thích tôi, mấy người không thể nói không cần tôi, không chọn tôi chứ? Dù sao cũng phải cho tôi lý do, giải thích để tôi chấp nhận chứ?”
Trần viện trưởng gật gật đầu: “Đúng vậy...”
Nhưng cô gái mới tới này rất ưng ý... Trần viện trưởng nhất thời có chút khó xử.
Lăng Vi nhìn thoáng qua hai người, nghiêm túc nói: “Cả hai đều ở lại đi, một tháng thử việc, ai qua được thì ở lại ký hợp đồng.”
Lăng Vi chia hai người ra dạy mẫu giáo lớn và mẫu giáo bé, trước kia tất cả đứa nhỏ đều học cùng một chỗ, hiện tại cô để mỗi người dạy một ban.
Giữa trưa, Diệp Đình tới đón Lăng Vi cùng nhau ăn cơm. Lăng Vi chỉ cho anh xem: “Anh nhìn cô gái kia xem, có thấy quen không?”
Diệp Đình ngay cả mí mắt cũng không nâng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Ý là: “Ngoài em ra, những người khác anh cũng lười chẳng buồn nhìn.”
Lăng Vi nóng nảy, bảo anh nhìn: “Anh nhìn thử đi! Cô gái đó là Thù Lệ Diệp, quen Tứ ca!”
Diệp Đình lại càng không muốn nhìn: “Tứ ca thích vậy để Tứ ca nhìn đi. Anh đã nửa ngày không gặp em rồi...” Đôi mắt anh đen như mực, giống như dính vào mặt cô, luyến tiếc dời đi.
Lăng Vi mắt trợn trắng: “Anh để ý chút tiền đồ đi...” Cô nhéo lưng anh một cái, Diệp Đình cầm lấy tay cô, đặt ở bên môi khẽ hôn.
Về đến nhà, lúc ăn cơm, Lôi Tuấn, Hạ Tiểu Hy và Lôi Đình, Hoa Thiếu Càn tất cả đều đến đây, bởi vì tình thế gần đây khá căng thẳng, cho nên bọn họ liền đến trang viên, trực tiếp ở lại đây.
Hạ Tiểu Hy và Lôi Tuấn hai nhị hóa (tên ngốc)...”Vợ ơi, đút một miếng nè.”
“Măm, chồng ơi, há miệng...”
Lôi Đình mắt trợn trắng, nhìn qua Hoa Thiếu Càn, ý bảo anh: “Anh cũng học theo anh trai em đi, anh xem hai người kia buồn nôn chưa kìa!”
Mà, ánh mắt Hoa Thiếu Càn thủy chung si mê nhìn chằm chằm Lôi Đình, giống như hoàn toàn không biết xung quanh đã xảy ra chuyện gì.
Lôi Đình dùng cánh tay đụng tay anh, Hoa Thiếu Càn lấy lại tinh thần, cười với cô, hôn lên mặt cô, thật sự là rất thích cô, từng chút ái muội, mỗi ánh mắt đều khiến lòng anh say mê... Tiểu Đình muốn làm mẹ của con anh, anh vẫn luôn mê luyến cô như vậy, nên làm gì bây giờ?
Lăng Vi buông đũa, dựa vào lòng Diệp Đình: “Anh xem hết đôi này đến đôi kia, luôn tú ân ái như vậy, thật sự là đáng ghét...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liếc nhìn Diệp Đình, đột nhiên nói: “Chồng à, thật sự là khổ cho anh...” Cô mang thai lâu như vậy, vẫn khổ anh... Đến lúc cô sinh con còn rất lâu, Diệp Đình vẫn phải làm hòa thượng...
Diệp Đình ôm cô nói: “Sao khổ được? Em ở bên cạnh anh, làm gì cũng đều hạnh phúc.”
“Ưm...” Lăng Vi vươn tay ôm cổ anh: “Chồng à, lần này tú ân ái em theo mười phần!”
Ha ha ha —— tức chết hai đôi không biết xấu hổ kia!
Bọn họ đang ăn cơm, đột nhiên điện thoại của Lăng Vi vang lên. Trần viện trưởng hoang mang rối loạn nói: “Tiểu Vi! Đã xảy ra chuyện —— Tân lão sư và Angel ra ngoài đến giờ vẫn chưa về! Vừa rồi lúc Angel trở về tôi thấy tay cô ấy đều là máu ——”