Ông ấy đau đến nỗi không nhúc nhích được. Lăng Vi nhìn tháy vết máu be bét trên đầu ông ta, ngọn lửa trong mắt lại càng bùng lên dữ dỗi!
“Chú! Nhanh lên, cháu đưa chú đến bệnh viện!” Cô đỡ lấy Lăng Trí đang lảo đảo lắc lư, Vinh Phỉ và Lôi Tuấn vội vàng giúp cô đỡ lấy Lăng Trí.
Diệp Đình nhìn những chậu hoa bị đập nát cánh hoa rơi lả tả trên đất, ánh sáng trong mắt càng ngày càng lạnh.
“Tiên sinh...”
Thành viên tiểu đội bóng tối đứng hai bên cúi đầu xin nhận tội với Diệp Đình, đội trưởng tiểu đội—— Long Khôn nói: “Tiên sinh, chúng tôi không bảo vệ tốt Lăng lão tiên sinh, xin tiên sinh trách phạt.”
Diệp Đình liếc nhìn anh ta, cả người toát ra lệ khí! Anh lạnh như băng nói: “Tra rõ kẻ chủ mưu phía sau!”
Long khôn cúi đầu nói: “Dạ, tiên sinh!”
Chỉ đập một vườn hoa, mà phải cử trên trăm người! Còn mang cả dao kiếm mã tấu, đám người này tuyệt đối không phải là côn đồ bình thường!
Long Khôn đi tới bên cạnh một người trong số đang ngã lăn lộn trên mặt đất, nhấc chân đạp mạnh lên trên bụng người nọ, sau đó lại đạp vào mặt người đó hỏi: “Nói! Ai sai mấy người tới?”
Người nọ ôm lấy bắp đùi anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không biết... Chúng tôi thật sự không biết...”
Lăng Vi làm hành động tàn nhẫn, cô đi lên trước dùng gót giầy cao gót đạp ở trên mu bàn tay của người kia, di di mạnh, giọng nói lạnh như băng quát hỏi: “Rốt cuộc là ai?”
“A a a ——” người nọ kêu gào thảm thiết, người phụ nữ này hạ chân quá ác! Đau đến đến nỗi anh ta không nhấc mắt lên được!
Anh ta muốn đẩy ngã người phụ nữ này, kết quả ngực lại bị người ta đá một cước: “Nói mau!” Vinh Phỉ nổi giận!
Người này đau đến mức gân xanh không ngừng nhảy, cầu khẩn nói: “Tôi thật sự không biết là ai thuê chúng tôi... Chúng tôi là côn đồ chuyên nghiệp... Ông chủ nhận việc, bảo chúng tôi thu thập ai, chúng tôi liền thu thập người đó...”
Lúc này, Lăng Trí đang lảo đảo lắc lư đi lên trên xe đột nhiên quay đầu nói: “Tôi chỉ là một ông già sắp xuống lỗ, chưa bao giờ đắc tội với ai cả, ai lại muốn làm khó tôi?”
Ông ấy vừa mới ra khỏi tù, cũng chỉ dùng mười đầ ngón tay để đếm số người đã gặp mà thôi.
Người nọ nằm trên đất ôm bụng kêu gào cầu xin tha thứ nói: “Chúng tôi thật sự không biết là ai bảo chúng tôi làm... mấy người có thế lực như vậy, muốn điều tra ra là ai ra tay với mấy người chắc không phải là việc khó gì... mấy người muốn biết... có thể liên lạc với ông chủ của chúng tôi.”
Vừa nói người nọ vừa lấy điện thoại di động ra ném đến bên chân của Lăng Vi: “Ông muốn biết là ai đối phó ông, có thể gọi điện thoại cho ông chủ của tôi Lương Bưu... Chúng tôi chỉ là côn đồ bình thường, thật sự không biết nội tình.”
Diệp Đình nhặt điện thoại lên, chụp mấy bức ảnh, gửi tới cho Lương Bưu.
“Tít ——” điện thoại vang lên. Đầu điện thoại bên kia kết nối, lạnh lùng mắng một tiếng: “Không phải bảo đập phá vườn hoa thôi sao? Sao lại vất vả như vậy? Sao các anh em đều bị đánh thành thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Đình cười lạnh.
Lương Bưu phát giác ra không đúng, mắng chửi: “Thằng nhóc nhà mày cười cái gì? Đừng có mà giả thần giả quỷ với ông đây!” Thấy đối phương im lặng nửa ngày trời không lên tiếng, Lương Bưu mắng: “Màu là ai? Nói chuyện với ông đây đi!”
Diệp Đình lạnh lùng không cười híp mắt lại nói: “Tao là ông cụ tổ nhà mày!”
Nói xong, anh lại lạnh như băng nói một cái tên: “Đã nghe thấy Bóng tối chưa?”
“Bộp ——” điện thoại di động của đối phương bị rơi xuống đất.
Điện thoại cúp.
Không đến mười giây sau, điện thoại di động trong tay Diệp Đình lại vang lên, là một dãy số khác, rõ ràng đối phương đoạt điện thoại di động của người khác gọi tới.
Diệp Đình nhấn nút nhận cuộc gọi, liền nghe thấy người ở đầu điện thoại bên kia run run rẩy rẩy khóc lóc nói: “Tiên sinh tha mạng —— anh đại nhân đừng chấp với tiểu nhân, chúng tôi không biết chuyện này có quan hệ với anh! Công việc của chúng tôi là nhận tiền tài làm việc ác thay người khác... chúng tôi không liên quan gì đến ân oán giữa hai bên!”
Diệp Đình lạnh giọng hừ: “Tôi cho anh gấp mười lần tiền, anh trả lại chuyện này gấp mười lần cho tôi!”
“Hả? Vâng —— dạ dạ dạ! Anh không hỏi... là ai bảo chúng tôi làm sao?”
Diệp Đình khinh thường nói: “Là ai làm đều sẽ chết, tôi lười so đo với người chết.”
“Dạ dạ dạ dạ!” Lương Bưu không dám thở mạnh: “Tất cả đều làm theo lời anh nói!”