Khuya về nhà nằm thẳng cẳng trên ghế sa lon không nhúc nhích được. Lý Thiên Mặc muốn ói... uống rượu quá nhiều, nên đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi.
Lôi Niểu Niểu giặt khăn lông trắng lau người cho anh: “Đèn quá sáng.... chói mắt...” Anh muốn giơ tay lên che mắt, nhưng mà cánh tay ê ẩm không giơ nổi.
Lôi Niểu Niểu nhanh chóng chạy đi tắt đèn, nháy mắt trong phòng tối lại.
“Còn khó chịu sao? Mau uống canh giải rượu đi.” Lúc nãy trên đường trở về cô cố ý đi mua một chén canh giải rượu.
Cô ôm anh để cho anh ngồi dậy, bởi vì anh uống quá nhiều, cả người toàn là mùi rượu.
Đầu óc Lý Thiên Mặc quay cuồng, được cô đỡ dậy. Cô giơ ly cứng rắng nhét vào miệng anh. Anh uống đến khắp áo sơ mi toàn là nước.
Lôi Niểu Niểu nhíu mày, quần áo đều ướt, phải thay đồ cho anh mới được. Đột nhiên Lý Thiên Mặc cảm giác cô một đôi tay nhỏ bé đưa tới eo của anh.... sau đó, anh mơ mơ màng màng nghe cô nói: “Mau cởi quần áo.”
Cởi quần áo? Nháy mắt Lý Thiên Mặc đỏ mặt, cả người cũng khô nóng.... hôm nay con bé chủ động như vậy.... anh uống say mèm, dán người sát cô, thành thành thật thật để cho cô cởi quần áo giúp anh.
Lôi Niểu Niểu đỡ anh ngồi ổn, nhanh chóng cởi hai cái nút áo của anh ra. Bàn tay nhỏ bé của cô nắm vạt áo, trực tiếp lôi quần áo của anh ra ngoài.
Lý Thiên Mặc lập tức đẩy ngã cô, tìm được đôi môi mềm mại liền hôn xuống.
“Trời ạ ---” Lôi Niểu Niểu bị anh làm sợ hết hồn, vội vàng đẩy anh ra:”Điên à! Đứng lên.... ngô....”
Lôi Niểu Niểu tức giận, giơ tay đập lên bả vai anh.
Lý Thiên Mặc hoàn toàn không để ý, vừa hôn cô vừa kéo quần áo cô xuống. Lôi Niểu Niểu dùng hai chân đạp: “Anh! Anh --- đừng làm rộn! Anh uống say rồi ---”
Lý Thiên Mặc không hài lòng: “Chúng ta là quan hệ tình nhân, em không thể luôn kêu anh là anh được!”
“Bá”, Lý Thiên Mặc kéo quần áo của cô xuống, nháy mắt Lôi Niểu Niểu tan vỡ, tên này là mượn rượu giả điên sao?
Nháy mắt Lý Thiên Mặc nhào lên giống như một con sư tử vậy, cả người đầy mủi rượu, Lôi Niểu Niểu không thèm để ý nhiều như vậy, nhấc chân lên liền đạp bên hông anh “Bành --- ai nha --- ùm---” Hai người từ ghế sa lon lăn xuống đất.
Sau lưng Lý Thiên Mặc đập xuống đất: “Ngô....” Cơn đau này! Không biết có phải cột xương sống sau lưng đã hãy hay không.
Đột nhiên Lôi Niểu Niểu té lên, suýt chút nữa đè bẹp Lý Thiên Mặc.
Lúc này Lý Thiên Mặc đã tỉnh rượu hơn phân nửa, anh ôm bụng rên hừ hừ.... cũng may lúc nãy không có ăn bao nhiêu cơm, nếu không thật sự sẽ ói hết ra... cú té lần này quá độc ác!
Lôi Niểu Niểu nhanh chóng bò dậy, đi mở đèn, lúc cô bò dậy cùi chỏ chống lên bụng của anh: “Ngô ---” Lại một cú nữa....
Lý Thiên Mặc hoàn toàn tỉnh lại.
Lôi Niểu Niểu chạy ra mở đèn, “bá” đèn sáng, bi kịch là, hai người bọn họ đều không mặc quần áo.
Anh là ở trần, cô tốt hơn anh, còn mặc áo ngực. Lý Thiên Mặc bối rối, đây là xảy ra chuyện gì? Lúc nãy anh đã làm gì sao?
Anh không để ý được nhiều như vậy, lập tức nhảy cỡn lên đi kéo rèm cửa sổ....
“Bá” sau khi rèm cửa sổ khép lại, anh nhìn sang cô: “Cái kia.... lúc nãy.... anh uống nhiều quá, anh cho là mình bắt được một con thỏ.”
Lôi Niểu Niểu đi tới bên cạnh dùng sức nhéo mặt anh. Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có phải thỏ mắt đỏ không?”
Lý Thiên Mặc suy nghĩ, nháy mắt sắc mặt đỏ bừng. đột nhiên.... anh thành thật gật đầu: “Hình như là vậy.”
Lôi Niểu Niểu giận muốn điên lên! Hai mắt đỏ bừng! Cô nhấc chân đạp lên đùi anh!
Lý Thiên Mặc oan uổng, nhưng mà không dám phản kháng: “Anh uống say quá... anh thật không biết gì cả...”
Lôi Niểu Niểu nghiến răng nghiến lợi, cô biết anh uống say rồi, nhưng mà, vẫn tức giận, cô cầm quần của mình mặc lên vung quả đấm về phía anh.
“Được, lại đây! Đánh anh đi!” Lý Thiên Mặc nâng cánh tay lên đưa tơi trước mặt cô: “Dùng sức cắn, lại đây ----”
Lúc nãy là tay phải phạm lỗi, cô cắn đứt nó anh cũng sẽ không nói hai lời.
Lôi Niểu Niểu tức giận trợn mắt nhìn anh, đột nhiên Lý Thiên Mặc nói: “Nếu như vậy không được.....”
Anh đi nhanh đến bên bàn máy tính, cầm tờ giấy nợ bên trong ra, anh nói: “Hay là như vầy nha.... 304 vạn tiền, đổi thành số điểm, đây chính là 304 điểm. Hôm nay anh chiếm tiện nghi của e, liền trừ mười điểm. Bây giờ biến thành 294 điểm. Như thế nào?”
Lôi Niểu Niểu dùng sức trừng anh, tên này phúc hắc cỡ nào nha! Xem như là điểm....
Cô xách eo, tức giận: “Dựa vào cái gì, anh chei61m tiện nghi lớn như vậy, mới trừ mười điểm? Ít nhất phải mười lăm chứ?”