“Người nào?” Lôi Tuấn gấp gáp hỏi.
Lăng Vi vội vàng lục trong điện thoại di động! Vừa tìm, vừa nói: “Em nhớ đến một cô gái!” Cô ngẩng đầu suy nghĩ lại, cô nhớ Giang Quân đã gửi cho cô một bức ảnh, anh Quân còn nói, đó là bạn gái của anh ta ——
Lúc ấy, anh Quân đứng ở trong sân trường đại học chụp bức ảnh đó, cô gái kia mặc bộ váy trắng thuần, ngồi ở trên ghế dài, dưới ánh nắng… len lỏi qua tán cây, cô ta cầm một quyển sách, biểu tình điềm đạm, an tĩnh ngồi đọc sách...
Bức ảnh này đã để lại cho cô ấn tượng đặc biệt sâu sắc!
Bởi vì, khí chất tươi mới của cô gái đó cực kỳ hấp dẫn người khác. Với lại, cộng thêm nắng chiều rực rỡ, lại càng làm nổi bật sức cuốn hút của cô gái đó.
Lăng Vi tiếp tục tìm trong điện thoại di động, vừa tìm vừa nóng lòng nói
Đi đâu rồi? Đi đâu rồi?”
Cô gấp gáp tìm kiếm —— “A! Tìm được rồi!”
Cô mở bức ảnh ra, cẩn thận nhìn thật kỹ
Quá tuyệt vời!” Giống y chang với ấn tượng của cô, không khác gì cả!
Lôi Tuấn chụm đầu lại
Cho em nhìn với —— chị dâu! Xem ai có thể khiến chị kích động nào!”
Kiệt Sâm và Catherine cũng đến xem.
“Khụ ——” Diệp Đình hắng giọng, mấy người kia lại lui về vị trí cũ của mình. Lăng Vi không nhịn được cười, động tác của ba người này nhanh ghê... bọn họ sợ Diệp Đình đến vậy sao?
Cô tiện tay gửi bức ảnh vào máy vi tính, Diệp Đình in bức ảnh này ra.
Năm người trong phòng làm việc cùng xem.
“Oh ——” kiệt Sâm nói: “Xinh đẹp!” anh ta... thích cô gái này rồi đấy!
Lăng Vi đột nhiên nói: “Đừng đánh chủ ý lên người cô gái này! Cô ta là chị dâu tương lai của tôi đấy.”
Diệp Đình biết đây là bức ảnh Giang Quân gửi tới, nhưng lấy hiểu biết của anh với Giang Quân, lý do chủ yếu anh ta gửi bức ảnh này tới, là để tránh tiểu Vi cảm thấy gánh nặng trong lòng?
Nếu nói cô gái này và Giang Quân có quan hệ như thế nào đó, thì anh không quá tin tưởng.
Lăng Vi hỏi bọn họ: “Như thế nào? Khí chất của cô gái này được đấy chứ? Chúng ta có nên hẹn thử cô gái này một lần hay không?”
Kiệt Sâm nói: “Cô gái này không học ở học viện điện ảnh, không biết cô ta có nguyện ý đi quay quảng cáo không?”
Lôi Tuấn nói: “Gọi điện thoại hỏi thì chẳng phải sẽ biết sao, lỡ như người ta nguyện ý thì sao? Nếu đổi lại là tôi, tôi chắc chắn sẽ nguyện ý...”
Lăng Vi mỉm cười đâm anh ta một nhát
Cậu nguyện ý nhưng người quay quảng cáo lại không muốn dùng anh, vì mặt anh quá đen! Người ta phải chát lên mặt anh bao nhiêu tấn phấn, phải dùng đèn công xuất chiếu sáng bao nhiêu, mới có thể làm cho mặt anh sáng lên.”
“...” Lôi Tuấn che mặt
Làn da của em quyến rũ như thỏi soocola ngọt ngào vậy, bao nhiêu người đàn ông hâm mộ còn không được đâu, chị dâu hiểu gì chứ...”
Lăng Vi tiếp tục trêu ghẹo anh ta
Tôi mới chỉ nghe nói cơ bụng tám khối sô cô la ( ý là cơ bụng tám múi á) làm cho người ta hâm mộ, chứ chưa từng nghe thấy... làn da sô cô la làm cho người ta hâm mộ.”
Lôi Tuấn nóng nảy nói
Em cũng có cơ bụng sô cô la! Không tin chị cứ hỏi vợ em đi!”
“...” Kiệt Sâm nhìn trần nhà.
Catherine giả vờ xem ảnh.
Diệp Đình nói: “Gọi điện thoại hẹn cô gái kia đi.”