Một cô gái và một chàng trai đang chơi ở bên cạnh, té nước ướt cả người Lăng Vi, cô không giậnmaà chỉ mỉm cười.
Đưa tay vấy nước hất lên người Diệp Đình.
Diệp Đình mỉm cười bổ nhào vào nước, bơi một vòng.
Lăng Vi chơi ở vùng nước cạn, dẫm lên sóng biển.
Chỉ một lát sau Diệp Đình bơi về, nhìn thấy trong tay Lăng Vi là chiếc súng nước.
Cô ra ngoài không cầm tiền, súng từ đâu ra vậy?
“Anh về rồi hả?” Lăng Vi nhìn thấy Diệp Đình nhô ra từ mặt nước đắc ý giơ súng len, anh phì phì.
Diệp Đình giơ tay chắn nước nhưng vẫn bị cô bắn lên mặt, Lăng Vi cười haha: “Vũ khí này không tệ…”
“Em làm gì vậy?” Diệp Đình đi tới cạnh cô, Lăng Vi khẩn trương đưa khăn tám cho anh.
Cô đắc ý nói: “Là một soái ca cho em mượn.”
“Soái ca?” Diệp Đình nhăn mày, cô vợ nhỏ của anh lại gây vạ rồi.
Anh vừa rời không tới nửa phát cô đã kéo tình địch về cho anh rồi hả?
Diệp Đình lia đôi mắt đầy sát khí nhìn qua, khụ khuk… suýt chút nữa bị nước biển làm sặc chết..
Quả nhiên là tiểu soái ca..
Người ta chỉ là thằng nhóc 4, 5 tuổi gì dó.
Diệp Đình che trán, thật không nghĩ tới… cô vợ nhỏ của anh… vậy mà lại dành đồ chơi với đứa bé.
Anh nhếch môi, bảo Jayson mua cái mới: “Cái mới này đưa cho bạn nhỏ đi em thích bé thì chơi với bé.”
Lăng Vi quay đầu hỏi bé trai: “Em muốn cái nào? Cái mới hay là cái của mình?”
Bé trai không hề có lòng tham, kiên định nói: “Muốn cái của em.”
Lăng Vi trả lại khẩu súng nước cho bé: “Cảm ơn em đã cho chị mượn chơi.”
Bé trai nhếch môi cười lên: “Không cần khách khí, là em chủ động cho chị mượn, chị thích không?”
Lăng Vi gật đầu cười nói: “Đương nhiên là thích, em xem chị đã mua cái mới rồi này.”
Nói xong bắt đầu đổ nước bắn vào đứa bé.
Bé trai chơi quen, nháy mắt hỗn chiến với cô.
Diệp Đình đỏ mồ hôi…
Lực hấp dẫn của anh chẳng bằng đứa bé sao?
ở cô nhi viện đã thế, ở bờ biển cũng thế…
Xem ra đại bảo bối của anh… thích trẻ con… anh phải cố gắng thêm chút nữa.
Chờ đến khi cô mang thai, nhất định sẽ vui vẻ, hạnh phúc, anh nhìn thoáng qua căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển.
Anh quay đầu nhìn cô, cô chơi cực kì vui vẻ, giống như đứa bé ngây thơ.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng nồng đậm không thể tan ra.
Chơi một lúc, Lăng Vi thúc giục anh đi bơi: “Anh không cần để ý đến em.” Cô chơi rất vui.
Diệp Đình bơi hai vòng, quay đầu chỉ thấy cô đang cười haha, bên cạnh có mấy người đang chơi với cô, còn hẹn cùng nhau đi ăn đồ nướng.
Mấy người kia đều là sinh viên đại học, mang theo rất nhiều đồ ăn, giống như chuẩn bị đi dã ngoại.
Lăng Vi đang trò chuyện với bọn họ đột nhiên phát hiện đằng xa có nhiều người lén lút làm gì đó…
Lăng Vi lập tức cảnh giác.