Trong con hẻm nhỏ bên ngoài xe, truyền tới tiếng hét thất thanh của phụ nữ.
Rõ ràng là Lương Bưu đang thu thập Chu Vân, Lăng Vi ngồi ở trong xe, cô híp mắt nhìn chằm chằm vào hẻm nhỏ =. Chỉ chốc lát sau, Lăng Vi thấy Lương Bưu cho người mang Chu Vân ra ngoài, Lương Bưu hung ác mắng chửi: “ĐM, cái con đàn bà hạ tiện này, thiếu chút nữa là hại chết ông đây!” Lương Bưu vẫy tay ra hiệu cho đàn em: “Mang cô ta đến bệnh viện, đừng để cho cô ta chết nhanh như vậy. Chờ chữa xong, lại đánh tiếp!”
Chu Vân gãy mấy cái xương, cô ta bị cố định người ngay cả xuống giường cũng không xuống được. Cả người tím bầm, đầu bị đánh đến rách một mảng. Từ trán đến sau ót, tóc nửa bên đầu cô ta bị cạo sạch.
Chu Vân bị đánh gãy sống mũi, mũi vừa sưng lại vừa đen, cả khuôn mặt giống như cái bánh bao đen, làm cho ai nhìn cũng cảm thấy kinh tởm.
Lăng Vi nhìn ảnh, híp mắt lại nghĩ: Đáng đời! Cho cô nếm mùi này!
Cô cho rằng mình mạng lớn? Bà đây cho cô sống qua mùng một, nhưng không sống qua mười lăm được đâu!
Lăng Vi khoác chiếc áo khoác dài màu xám tro, mang theo bốn người Bạo Phong đi đến bệnh viện.
Bây giờ cô không đi làm nhục Chu Vân, thì đúng là có lỗi với tính cách của mình!
Xe chở Lăng Vi đỗ ở cổng bệnh viện tư nhân nơi Chu Vân nhập viện. Lăng Vi mang theo bốn người Bạo Phong lên tầng.
Trên hành lang của khu điều trị tự nguyện, Lăng Vi nhìn thấy hai người đứng gác ở cửa, cô hơi hất hất cằm, bốn người Bạo Phong lập tức ra tay đánh ngất xỉu hai người đang đứng gác kia.
Động tác của bốn người bọn họ cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, không gây ra bất cứ tiếng vang nào, sau khi quật ngã đối phương, bọn họ nhanh chóng kéo đối phương ra gầm cầu thang.
Lăng Vi chớp chớp mắt tán thưởng, bước về phía phòng bệnh.
Còn chưa đi vào phòng bệnh, Lăng Vi đã nghe được tiếng gào khóc thảm thiết: “Ông ngoại —— ông nhìn dáng vẻ của cháu này, sao sau này cháu có thể ra ngoài gặp người được...”
Vương Vinh Diệu nóng giận gầm thét: “Ông bảo cháu đi thu thập Lăng Trí, cháu tự ra mặt làm gì? Cháu không biết bảo cấp dưới ra mặt giúp mình hả? Chẳng lẽ cháu phải tự ra mặt liên lạc với bọn côn đồ hả? Cháu có bị thiếu não hay không đấy?”
Chu Vân giận đến mức phát điên lên: “Đám súc sinh này —— bà sẽ không bỏ qua cho bọn chúng đâu!”
Cô ta ôm cái đầu đau nhức của mình: “Ông ngoại! Cháu chưa từng làm những chuyện như thế này, sao cháu biết được đám người này sẽ quay ngược lại đánh cháu! Rốt cuộc là cái thằng đần Lương Bưu đó muốn làm gì vậy? Đâu phải cháu không trả tiền, sao bọn họ đánh ngược lại cháu? Mụ nội nhà nó... Đau chết mất!”
Vương Vinh Diệu híp mắt nói: “Có lẽ những người này bị bắt ngay tại trận.”
Lăng Vi đứng ở trên hành lang nghe rõ đoạn đối thoại của hai người bọn họ, đám người Lương Bưu đó... được Vương Vinh Diệu thuê tới? Mặc dù người ra mặt là Chu Vân, nhưng kẻ chủ mưu phía sau là Vương Vinh Diệu! Cái lão già chết tiệt này, chắc chắn là có âm mưu!
Xem ra chuyện này... không đơn giản như cô nghĩ.
Cô lại nghe thấy Vương Vinh Diệu mắng chửi: “Cháu đã không làm thành chuyện này còn muốn làm chuyện ngu xuẩn gì nữa! Bây giờ không giết chết được Lăng Trí, thì lần tới không dễ ra tay đâu.”
Ánh mắt của Lăng Vi chợt trở nên rét lạnh, cái lão súc sinh Vương Vinh Diệu này, lại nổi lên sát tâm? Muốn ra tay giết người?
Tại sao? Chú không có quyền cũng chẳng có tiền, nếu muốn dùng chú để uy hiếp cô, không phải bắt cóc là cách tốt nhất sao? Tại sao bọn họ không bắt cóc chú cô, mà muốn ra tay giết người?
Lăng Vi chợt cảm thấy, âm mưu của Vương Vinh Diệu không hề nhỏ chút nào.
Chu Vân tức giận hừ hừ nói: “Đều do cháu trai tốt Vương Tử Thần của ông! Cháu nói cử người của mình liên hệ, anh Tử Thần lại cứ khăng khăng nói những người này đáng tin, không cần phải sợ! Không phải anh ấy nói đám cấp dưới ngu đần không làm được chuyện, tự mình ra mặt còn nhanh hơn? Cháu nghe theo lời khuyên ngu xuẩn đó đấu! Ông nhìn gương mặt của cháu này—— cháu còn muốn tiến vào vòng giải trí lần nữa, bây giờ phải làm thế nào đây? Ông ngoại, ông có biết là cháu phải phá núi đào hầm mới trốn ra được không? Thiếu chút nữa cháu đã bị chết một trăm lần rồi!”
Vương Vinh Diệu bị mấy lời ầm ĩ này của cô ta làm cho nhức cả đầu: “Im miệng đi! Mình không có đầu óc, còn mở miệng ra trách người khác? Một hai đứa đều là phế vật!”
Chu Vân khóc lóc ầm ĩ. Cô ta lau nước mắt, nói: “Chúng ta đừng nói đến mấy chuyện vô bổ kia nữa! Bây giờ không giết được lão già bấ tử kia, vậy coi như là chúng ta phải trả miếng đất lại cho ông ta! Đây là mấy trăm triệu đấy! Ông ngoại —— “
Trái tim của Lăng Vi hơi xoắn lại, mảnh đất mấy trăm triệu?