Đột nhiên Diệp Đình muốn đập ly, anh còn đi tìm cái gì nha? Thật là tiện!
Lăng Vi đè tay anh lại, hỏi tiếp: “Phương Di, hai người quen biết vào lúc nào nha?”
Phương Di cho là cô muốn biết sau khi rời khỏi Lăng Trí bao lâu mới tái giá, trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn là nói: “Tôi và anh ấy mới quen hai năm nay.”
Lăng Vi bắt đầu lo lắng, còn muốn hỏi thêm vài vấn đề, nhưng rõ ràng Phương Di đã không vui.
Bà cầm túi xách trong tay nói: “Tôi sẽ nhín chút thời giờ đi quán Đại Dương tìm tiểu Tiêu, lần này cô đến tìm tôi, nói cho tôi tin tức này, cám ơn cô. Tôi tìm tiểu Tiêu rất lâu, nhưng mà, vẫn không có tìm được, tôi sẽ đi gặp nó.”
Sau khi Phương Di đi, Diệp Đình muốn lật bàn!
Lăng Vi cản anh lại nói: “Gấp cái gì nha? Nhìn giống, nhưng lại không nhất định là cha! Lỡ như vị tiên sinh này có anh trai, hay em trai thì sao chứ? Thế gia quân nhân, đứa bé nào cũng phải nhập ngũ, cái này không phải rất bình thường sao? Hơn nữa, em thấy ánh mắt của vị tiên sinh này không quá giống.... ánh mắt mẹ miêu tả là rất mê người, có chút bá đạo, không thích nói chuyện, rất lạnh. Nưng lúc nhìn mẹ lại rất ôn nhu....”
Lăng Vi vừa nói vừa bĩu môi: “Lúc nãy vị tiên sinh đó rất nho nhã, không có loại bá đạo mà mẹ nói đó.”
Diệp Đình không muốn nghe. Mở laptop ra bắt đầu tra tài liệu, Phương Di đúng là kết hôn hai năm trước, người đàn ông bà gả... họ Lôi....
Trong đầu Diệp Đình nghĩ, cái họ này, ngược lại không tệ.
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Nếu là ông ấy có quan hệ với anh, anh còn phải đổi tên thành Lôi Đình đâu. ai nha, không tệ nha.... vẫn là tốt hơn Lan Đình, Lương Đình nhiều....”
Cô nói xong, đột nhiên lại nói: “Ai nha mẹ ơi.... nếu anh là Lôi Đình, vậy không phải trùng tên với tiểu Đình sao? Lôi Tuấn, Lôi Đình? Tên của hai người bọn họ là ai đặt nha? Bọn họ đều là cô nhi mà....”
Đột nhiên Lăng Vi hít một hơi, trêu đùa nói: “Tiểu Tuấn và tiểu Đình cũng họ Lôi nha.... nói không chừng, các người là người một nhà đâu...”
Diệp Đình tức giận nói: “Lôi Phong cũng họ Lôi đâu, cũng là người một nhà với anh sao?”
“Đúng vậy!” Lăng vi nói: “Các người đều là truyền nhân của Lôi Phong, Lôi Nhân!”
Lăng Vi rất muốn cười to, nhưng mà sắc mặt Diệp Đình thật là quá xấu, cô cố ý chọc anh cười: “Tức cái gì nha, nói không chừng chỉ là nhầm lẫn mà thôi.”
Cô lắc lắc tay anh: “Điều tra đi..... lỡ như tìm được người nhà cho tiểu Đình và tiểu Tuấn thì sao...”
Diệp Đình không nói lời nào.
Đột nhiên anh đứng lên. Anh không muốn chờ, trực tiếp cầm hình đi tìm người đàn ông kia. Người đàn ông kia làm ăn tương đối lớn, chủ khai thác của phần mềm vi tính và con chip điện thoại.
Diệp Đình đi tới công ty ông, chợt nhớ tới, người đàn ông này không phải một trong những người anh lục soát ngày thứ nhất sao?
Có 96% tương tự....
Nhưng mà, lại bởi vì thân phận không hợp, tiền tạm thời pass bọn họ.
Diệp Đình gặp người đàn ông kia trong phòng tiếp khách, ông rất thưởng thức Diệp Đình. Diệp Đình trực tiếp lấy hình đưa cho ông: “Ông nhìn xem, người đàn ông trong hình này, ông biết sao?”
Ánh mắt ông chợt động, sắc mặt chìm xuống, gật đầu.
Diệp Đình nhìn ông chằm chằm!
Ông nhướng mày lên, nhìn sang Diệp Đình: “Hình này, làm sao cậu lấy được?”