Hoa Thiếu Kiền!!!
Hoa Thiếu Kiền luôn cao ngạo lạnh lùng, nghiêm túc đã chạy đi đâu?
Lôi Đình thật muốn móc đầu anh ra, nhìn xem có phải anh đã đổi timn khác không?
No đủ còn nghĩ tới dâm dục… Phốc ——
Sao anh nghĩ tới?
Cô còn đang ngẩn người, anh đột nhiên đưa tay kéo cô đi tản bộ: “Vừa ăn no phải vận động.”
Lôi Đình rất muốn hỏi anh, vừa rồi muốn nói vài chuyện phóng đãng phải không?
Kết quả, chỉ thấy anh kéo cô đi ra, đi tới cái lu lớn, chỉ tay cô: “Nhìn thấy không? Cá bạc này, anh nuôi mười mấy năm.”
Lôi Đình trong nháy mắt hộc máu…
Mẹ nó!!!
Cá… bạc…
Dâm… dục…
(*) Hai từ đồng âm.
Cô càng nghĩ càng muốn cười: “Ha ha…” Cô đã cười sắp co rút.
Hoa Thiếu Kiền ôm eo cô từ sau: “Sau này phải thường xuyên cười như vậy…” Lôi Đình xoay người ôm anh, mặt dán vào ngực anh, cười đau bụng.
Anh ôm cô, cảm nhận độ ấm khi cô dựa vào anh, dòng điện lan truyền.
Cô cà ngực anh, giọng nũng nịu nói: “Vậy anh phải chọc cười em mới được.”
Anh nâng cằm cô, hôn cô thật sâu: “Không thành vấn đề.”
Anh khom người ôm ngang cô: “Xem cá bạc xong rồi, chúng ta làm chút chuyện khác…”
…
Giọng anh quá dễ nghe, trong nháy mắt khiến mặt cô đỏ bừng, tay cô vòng qua cổ anh, lại nghe anh kề sát ai cô nói: “Em muốn ở phòng ngủ hay ở bên ngoài?”
Lôi Đình sắp muốn hôn mê…
Ở bên ngoài?
Sau đó, lại nghe anh nói: “Chúng ta ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương* một lát nha.”
(*) Thơ Lý Bạch thời Đường.
“Phốc ——” Lôi Đình muốn điên…
Cô từ trong ngực anh nhảy xuống, cười đến mức không đứng nổi.
Hoa Thiếu Kiền đưa tay ôm cô, ôm cô vào phòng ngủ “vận động”.
Sáng 30 tết, em họ Hoa Thiếu Kiền hỏi anh: “Anh, anh ở đây nghĩ gì vậy?”
Hoa Thiếu Kiền để đũa xuống, quay đầu nhìn Lôi Đình, cười nói: “Ăn no, đang suy nghĩ vài chuyện…”
“A…” Lôi Đình che mặt, tên xấu xa này!
Ở trước mặt người nhà còn không biết xấu hổ như vậy…
Em họ anh chợt nói: “Anh, em thấy sắc mặt anh ửng đỏ, ánh mắt ôn nhu, có phải nghĩ tới chuyện…. lạc thú không?”
“Phốc… khụ ——” Cả nhà cùng sặc.
Lão gia tử mắng cô: “Miệng không kín kẽ!”
Hoa Thiếu Kiền lại nói: “Cũng không phải… sai hoàn toàn.”
“Phốc ——” Lôi Đình bị sặc.
Cả nhà cười ha ha.
Hoa Thiếu Kiền vô cùng bình tĩnh nói: “Tối qua Tiểu Đình đặt biệt danh cho con là… sắc.”
Lôi Đình che mặt, cái nhà này, thật sự không thể ở lâu.
Hoa Thiếu Kiền nói tiếp: “Con đặt biệt danh cho cô ấy là... xuân…”
“Phốc ——”
Cả nhà không sặc nữa, mà trực tiếp lật ngược bàn…
“Lách cách” Chén dĩa rơi đầy đất.
Lão gia tử vui vẻ: “Ông sẽ sớm được ôm cháu trai thôi —— ha ha ha…”
Lôi Tuấn gọi cho Lôi Đình: “Về ăn tết! Mọi người đều ở chỗ anh Đình.”
Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền cùng tới.
Lôi Tuấn thấp giọng nói với Lôi Đình, nói cô sang năm đến nhà mẹ Trần Tư Uyển lấy bức tranh. Bọn họ nghi ngờ trong bức tranh kia có mật mã.
Lôi Đình đáp ứng.
Mọi người đi tới nhà gỗ nhỏ của Lăng Trí ăn tết.
Lôi Tuấn đột nhiên nói với Hạ Tiểu Hi: “Chúng ta lĩnh giấy hôn thú, nhưng thật giống còn chưa chân chính nói yêu đương.”
Hạ Tiểu Hi ngậm miếng sôcôla trong miệng, gật đầu nói: “Đúng nha, vậy chúng ta lại nói một lần đi.”
Mắt cô lóe sáng, giống như cực kỳ mong đợi.
Lôi Tuấn nói: “Vậy chúng ta đi theo con đường của anh Đình và chị dâu đi.”
“Được.” Hạ Tiểu Hi hoàn toàn nghe anh.
Mọi người cùng uống trà, ăn lót dạ, ngồi thành một vòng nhìn hai người họ.