Lúc Dung Cẩm nhìn tháy Diệp Đình, lập tức cười nịnh nọt: “Tổng giám đốc, xin chào.”
Sắc mặt Diệp Đình cực kì không tốt.
Anh không biết người đàn bà này là ai, chỉ thấy cô ta đi theo bên người Hứa Tử Huân.
Vừa nãy sắc mặt tiểu Vi lại không vui.
Hiển nhiên… người đàn bà này cngf tiểu Vi và Hoa Đào không vui vẻ lắm.
Diệp Đình lạnh lẽo nhìn cô ta.
Dám chọc bà xã nhà anh, cô ta có mấy lá gan vậy?
Diệp Đình lạnh đạm hất cằm với quản gia.
“Tiên sinh. “ Vương quản gia đi tới gần anh cúi người chào: “Tiên sinh có gì phân phó?”
Diệp Đình kỳ quái hỏi: “Thiệp mời lần này là ai làm, mời khách mà không xét duyệt qua sao?”
Dung Cẩm lườm Hoa Đào, thầm nghĩ nhìn đi, chủ nhân ghét bỏ các người keo kiệt, còn mặt mũi đúng đó, còn không cút nhanh đi?
Vương quản gia cung kính nói: “Là Phương Chu tiên sinh liệt kê.”
Diệp Đình nhìn Dung Cẩm: “Cô gái này đắc tội với phu nhân của tôi và bạn, phiền ông mời cô ta ra ngoài.”
“Cái… cái gì?” Dung Cẩm chấn kinh.
Vương quản gia lặp lại lời Diệp Đình: “Tiểu thư, tiên sinh nhà tôi mời cô ra ngoài.”
Dung Cẩm không thở nổi.
Cả người run rẩy, hai chân mềm nhũn.
Dựa vào gì chứ: “Tổng giám đốc, tôi có làm gì đâu?”
Sắc mặt Dung Cẩm như dải lụa hồng, ngay cả môi cũng run lên.
Hứa Tử Huân vội vàng đỡ cô ta, còn chưa kịp nói thì đã nghe Diệp Đình nói:”Đại sảnh lạnh, em lên lầu đi.” Anh nói với Lăng Vi, giọng điệu vô cùng dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng nóng bỏng theo.
Hứa Tử Huân chỉ cảm thấy mi mắt cay cay, đôi mắt như bị dao cắt qua.
Lăng Vi…đã từng là bạn gái của anh ta, là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời anh ta… nhưng mà cô ở bên cạnh người khác, anh ta chỉ có thể bất lực… trải qua lần dạy dỗ trước, anh ta học được ngoan ngoãn, trong lòng có thích thế nào cũng không được u mê nữa. Anh ta cũng có thay đổi về quan điểm nhìn nhận dđ, Diệp Đình đối với tiểu Vi không giống như trước kia anh ta nghĩ là giả kết hôn gì đó mà thật sự rát tốt với cô.
Hứa Tử Huân yên lặng lùi ra sau, đau lòng, anh ta vừa buông tay, Dung Cẩm ôi một tiếng suýt chút nữa ngã sấp xuống.
“A - - Tử Huân, anh làm cái gì vậy?” Dung Cẩm chật vật quơ tay.
Lăng Vi nói với Hoa Đào: “Tôi dẫn cô đi xem triển lãm tranh, lần triển lãm này có rấtn hiều tác phẩm nổi tiếng.”
“Được.” Hoa Đào vui vẻ vỗ tay.
Đột nhiên nghe Hàn Yến nói: “Thập nhất, cô và a Đình tiếp khách đi, tôi đi cùng vị tiểu thư này.”
“Hả?” lạnh lùng như Hàn Yến sao lại chủ động như thế?
...
Không chờ cô nói, Hoa Đào đã bị Hàn Yến bắt cóc đi mất rồi…
Lăng Vi nhíu mày liền nghe Diệp Đình cười mộ ttieengs.
“Anh cười cái gì?” cô ngẩng đầu nhìn anh.
Biểu tình của Diệp Đình rất lạ, nghĩ nghĩ liền thầm nói bên tai cô: “Hoa đào nhà em có thể kéo đào hoa theo rồi…”
“Tại sao?” Lăng Vi nghĩ không ra.
Diệp Đình nói: “Con thuyền cứu chị của Hoa Đào chính là đám người Hàn Yến đó.”
“Hả?” anh vừa nói, Lăng Vi càng lo lắng: “Hàn Yến sẽ không muốn thông qua Hoa Đào mà làm quen chị cô ấy đấy chứ? Trên thuyền nhiều người như vậy sao anh ta chỉ nhớ mỗi mình chị Hoa Đào thôi?”