Người phiên dịch sợ hãi cúi người rụt cổ.
“Ầm…”
Đột nhiên tiếng súng vang lên, một viên đạn bắn trúng bên chân Giang Quân.
Giang Quân không hề sợ hãi, ngẩng đầu kêu lên: “Cô mang chúng tôi đến đây rồi, nói điều kiện của cô đi.”
Vị đội trưởng đội đặc chiến nói: “Cô bắt người kia rồi hả? Cô không nên tổn thương bọn họ, có yêu cầu gì thì nói ra đi.”
“Ầm…” đang nói chuyện, đột nhiên vị đội trưởng kia bị bắn vào đầu gối.
“Á…” vị đội trưởng kia hét lên liền gục ngã.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!”
“Tôi không sao, đỡ tôi đứng lên.”
Anh chất vấn người đàn bà kia: “Dù hôm nay cô muốn giết chúng tôi thì cũng phải để chúng tôi nhìn thấy người đã chứ?”
Người đàn bà mang theo mặt nạ Hill vương khinh thường, động ngón tay một cái, người đeo mặt nạ màu bạc ở bên cạnh đè một cái nút.
Lúc này mọi người nhìn thấy trên nóc cung điện mở một cánh cửa sổ, từ bên trong thả xuống ba dây treo…
Bạch Chỉ và hai giáo sư bị dây thừng buộc eo thả từ trên không xuống, cả người đều là máu, quần áo rách rưới hiển nhiên bị roi đánh.
Đột nhiên Vương Dần hét lên: “Bạch Chỉ…”
Bạch Chỉ đang nhắm mắt đột nhiên nghe thấy có người hét tên mình, bà đột nhiên mở mắt ra.
Bà cau mày nhìn xuống, trong sự mờ ảo bà nhìn thấy phía dưới có mấy chục người, còn có một người đàn ông từ bên trong chạy ra đi tới đầu hàng gọi: “Bạch Chỉ…”
“A Dần…” Bạch Chỉ yếu ớt gọi ông một tiếng, bà không nhìn thấy rõ mặt ông nhưng mà bà vẫn nhớ rõ âm thanh của ông, tuy hai mươi mấy năm qua bà chưa nghe nhưng… ông vừa nói bà liền biết là ông.”
“Ầm - -” lại một tiếng súng vang lên! Sợi dây buộc lấy Bạch Chỉ đột nhiên bị cắt đứt.
Bạch Chỉ từ trên độ cao 5m rơi xuống…
“A Chỉ…” vương Dần như phát điên hét lên, nhảy ngược tới, Bạch Chỉ thẳng tắp rơi vào lòng ông, Vương Dần bị ép xuống lăn vài vòng mới dừng lại.
“Chỉ…” hai người kinh ngạc nhìn đối phương, nhiều năm không gặp và bọn họ đã già… hốc mắt Bạch Chỉ đầy nước mắt.
Vương Dần nhanh chóng cởi bỏ dây thừng cho bà.
Hai tay ông nắm chặt vai bà, chỉ một khoảnh khắc đó ông không dám lại gần bà… ông sợ bà không quen ông, sợ bà hận không nhiều năm không đi tìm bà.
Nhưng mà Bạch Chỉ không hề do dự đưa tay ôm ông, đẫm nước mắt nức nở trên đầu vai ông: “Huhu..a Dần…” Bà khóc như một cô gái… nhiều năm chiến đấu ma luyện đã mài bà thành ý chí sắt đá, nhưng mà đối mặt với người đàn ông này mới có thể khiến bà dịu dàng từ tận đáy lòng.
Vương Dần duỗi tay ôm bà, vuốt ve tóc bà, dịu dàng nói bên tai bà: “Ông xã đã tới, đừng khóc, ông xã mang em về nhà.”
“Hu hu... Vâng...” Bà vừa khóc vừa gật đầu, những lời này bà chờ hai mươi mấy năm…
Hai mươi mấy năm không có một ngày không nhớ.
Bà biết thân phận bà hông thể trải qua như người bình thường nhưng mà vẫn hy vọng xa vời… hy vọng xa vời được cùng người đàn ông bà yêu nắm tay đi hết cuộc đời… nhưng mà ai nghĩ tới người đàn ông bà yêu vẫn không phải là người bình thường.