Diệp Đình không đưa tay xua khói đi mà là trực tiếp đi về phía cửa bệnh viện.
Nhnwg người nọ thật sự lợi hại, chỉ giây lát đã hòa vào giữa đám đông lát.
Lúc Diệp Đình đuổi theo đến nơi chỉ nhìn thấy đám đông trên ngã tư đường...
Anh quay đầu lại, quay lại bệnh viện, ngẩng đầu nhìn bốn phía, lập tức ra lệnh cho Ám ảnh tiểu tổ bao vây quanh bệnh viện. Cả buổi sáng lại vẫn không nhìn thấy bóng người cao lớn kia ra vào.
Ông ấy đi như thế nào, không ai biết...
Rất kỳ quái!
Còn cả người vừa rồi mới chạy trốn kia thân thủ khó lường! Có thể chỉ huy một người như vậy đến dẫn dắt anh rời đi, người đến nhìn lén kia khẳng định không phải người bình thường.
Diệp Đình nhíu mày, tim anh vẫn đang đập kịch liệt, tuy cả buổi trưa anh đều lo lắng nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hai người kia không có ác ý... Điều này càng khiến Diệp Đình chắc chắc... muốn tìm được ông ấy!
Cũng thật sự, lòng tràn đầy hy vọng là ông ấy...
Lúc trở lại phòng bệnh, Diệp Khanh, Diệp Lương Sơn, Lăng Trí cũng đã tới.
Lăng Trí và Diệp Lương Sơn vô cùng vui vẻ, hai người cùng nhau đi siêu thị mua đồ cho hai đứa bé, Diệp Lương Sơn thấy cái gì cũng muốn mua, cuối cùng mua đầy hai xe lớn. Lúc ông đi tính tiền, phát hiện... hay thật! Lăng Trí cũng mua hai xe đầy! Ông mua một đống lớn quần áo, sữa bột, bình sữa, tã lót, ngay cả nôi cũng mia một cái...
Thật ra mấy thứ này Hạ Tiểu Hy và Lôi Niểu Niểu đã mua cả rồi.
Nhưng Lăng Trí và Diệp Lương Sơn rất vui! Không mua không được a! Không mua, hưng khởi trong người không có chỗ giải quyết a!
Diệp Khanh ngây ngây ngốc ngốc, thế nhưng cũng biết “Tiểu Vi sinh đứa nhỏ“. Diệp Đình viết cho bà một tờ giấy, đặt vào tay bà. Diệp Khanh nâng tay liền nhìn thấy, bà nhìn thấy mấy chữ này liền lên lầu nhìn hai đứa bé.
Bà nhìn chằm chằm hai đứa bé kia, ánh mắt ôn nhu nhìn bọn họ.
“Chị Khanh——”
Diệp Khanh đang đứng cạnh cửa sổ nhìn vào trong chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy hai người phụ nữ đi về phía mình.
Kỉ Nhu bước nhanh đến trước mặt bà, một tay ôm lấy bà: “Chị Khanh! Hơn 20 rồi em chưa gặp lại chị!”
Diệp Khanh thất thần, nhưng... Không biết chuyện gì xảy ra, nước mắt rơi xuống.
Lúc Kỉ Nhu được Lôi Tuấn cứu ra liền kể cho mọi người nghe chuyện của mình và Diệp Khanh, khi đó, hai người rất thân thiết. Quan hệ giữa hai người, nói như thế nào đây... vừa là thầy vừa là bạn. Kỉ Nhu học được rất nhiều thứ từ Diệp Khanh, bà rất kính trọng Diệp Khanh, nguyện vì bà ấy làm bất cứ chuyện gì! Cho dù bị Paul – Louis nhốt hai mươi năm, bà cũng không oán không hối.
Lúc Kỉ Nhu biết Diệp Đình đã tìm được Diệp Khanh, bà rơi lệ đầy mặt. Bây giờ ác ma kia đã chết, chị Khanh cũng sẽ không phải sợ hãi và bị tổn thương nữa!
Nhưng lúc này, Kỉ Nhu ôm lấy Diệp Khanh, bà mới hiểu ra... Lúc đó Tiểu Tuấn, Tiểu Đình nói với bà trí nhớ của Diệp Khanh có chút vấn đề, bà cuối cùng hiểu ra, bệnh của Diệp Khanh lại nghiêm trọng như vậy.