“Ai nha, là ai chọc em gái của tôi tức giận vậy?” Người bên đầu dây kia nói.
Trương Diệc Đình giận đến sắp điên rồi: “Anh đừng có xía vào --- mau chóng tìm người đến, đừng ở gần nhà tôi, chờ sau khi bọn họ rời khỏi, các người chờ ở dưới chân núi, chỉ cần nói là cướp đường! Đừng có khai tôi ra.”
“Được! Chỉ cần có đủ tiền chúng tôi sẽ đến ngay! Làm ở đâu, làm như thế nào đều chỉ là một câu nói của cô em thôi.”
Trương Diệc Đình vừa chạy vừa thở gấp, cô vừa gọi điện thoại vừa mắng: “Lăng Vi! Con tiện nhân mày, mày làm cho bà mất hết mặt mũi, hôm nay bà sẽ để cho mày mất mạng tại đây!”
Không phải mày mang theo bốn tên hộ vệ sao? Tao tìm một trăm người xem có đánh chết mày được không? Cho dù bốn người kia giỏi cỡ nào cũng sẽ có lúc không bảo vệ được mày!
Không đánh chết mày thì cũng phải giết chết con của mày! Mày chờ đó mà xem!
Bên kia nói: “Người cô muốn đối phó có bao nhiêu?”
Trương Diệc Đình suy nghĩ một chút nói: “Có một người nữ, cô ta mang theo bốn hộ vệ, còn có một thương nhân đi cùng với cô ta, rất có tiền. Nếu các người có thể bắt cóc ông ta, chuyện sau này không cần tôi phải nhắc nhở các người đi? Còn có một ông già là Nhị gia của tôi.”
Bên kia hỏi: “Nhị gia của cô, chúng tôi có cần đành không?”
Trương Diệc Đình hừ lạnh: “Tùy tiện, có đánh hay không là tùy các người. Tôi không thèm để ý đến sống chết của ông ta.”
“Má!”
Đột nhiên Trương Diệc Đình lại nói: “Hộ vệ mà người đàn bà kia mang theo rất lợi hại, anh mang nhiều người tới một chút.”
“Lợi hại? Thật lợi hại?” Bên kia cười “ha ha”: “Có lợi hại như công phu trên giường của anh sao?”
“Cút ---” Trương Diệc Đình cúp điện thoại chạy một đường đến chân núi. Cô còn chưa đi xa chỉ đứng nấp sau một tảng đá to gần đó. Cô phải nhìn xem bên kia có mang người tời không!
Quan trọng hơn là, cô phải tận mắt nhìn thấy Lăng Vi bị đánh chết, bị đánh đến tàn phế, tàn phế!
Rất nhanh, Trương Tiên Linh liền mang theo hòm thuốc đi theo Lăng Vi và Hàn ba xuống núi.
Bọn họ ra thôn đi một đường xuống chân núi. Con đường mòn vô cùng hẹp, xe không chạy đến đây được, bọn họ phải đi thẳng xuống dưới chân núi mới có thể ngồi xe được.
“Anh hai, anh xem ---- một người phụ nữ mang theo bốn hộ vệ, còn có một thương nhân và một ông già. Nhất định là mấy người này không sai đâu.”
“Lên cho tao!”
Chu Nhị nhận được tiền mà Trương Diệc Đình chuyển qua liền lập tức chạy tới.
Có chừng một trăm tên lưu manh, nháy mắt đã vây quanh đám người Lăng Vi. Tiểu tổ bốn người Bạo Phong bẻ tay “Rốp rốp”
Bọn họ phân biệt đứng ở trước sau trái phải bảo vệ đám người Lăng Vi vào giữa.
Số một Chân Dũng quét mắt nhìn người cầm đầu nhuộm tóc vàng đối diện nói: “Được rồi, báo tên ra đi. Hôm nay có chết, cũng phải cho tụi mày chết được rõ ràng.”
“Ha ha ha ha ha ha ----” Đối diện truyền đến tiếng cười to ồn ào, một tên thân hình thấp bé nói: “Thật là mạnh miệng... Ai nha má ơi! Thật là thú vị! Chúng ta có một trăm người, bọn họ bảy người... còn có lão già và phụ nữ có thai...”
“Ha ha... còn không phải vậy sao! Anh hai, báo cái tên cho bọn họ, để hôm nay cho dù bọn họ có chết cũng biết là ai đã giết mình.”
Chu Nhị nói: “Tiểu gia là người đứng đầu Chư Huyền! Hôm nay đến cướp ít tiền dùng. Lại đây! Thẻ ngân hàng cái gì cũng phải giao lên, mau nộp tiền ra hôm nay tiểu gia tao sẽ tha cho tụi bây không chết!”
“Ca ---- bốp ----” Đột nhiên Chân Dũng đá một cước lên mặt Chu Nhị ---
Nháy mắt sống mũi của Chu Nhị sụp xuống, thân thể anh cũng bay về phía sau đụng vào trên người các anh em của mình “Bành”
Một cước này của Chân Dũng ác độc vô cùng, dụng mấy người của Chu Nhị ngã lăn ra.
“Cái con mẹ nó đau quá --- lên cho tao!” Máu mũi của Chu Nhị phun ra ngoài xối xả, đôi mắt anh hằn lên đỏ tươi, anh không thèm quan tâm đến gì nữa mau chóng vẫy tay để cho các anh em nhào lên.