Anh đi phòng bếp bưng một chén nước đường đỏ cho cô.
Lôi Niểu Niểu tức giận, thật là loại người gì cũng có, không biết xấu hổ!
“Còn đau bụng hay không?” Lý Thiên Mặc kéo cô vào trong ngực, đút cô uống nước đường đỏ.
Lôi Niểu Niểu ngồi trên đùi anh uống “ừng ực ừng ực”
Anh đưa tay che bụng cô: “Đừng tức giận, tức giận sẽ đau bụng.”
Bà dì của Lôi Niểu Niểu tới, tính tình rất là không tốt.
Lý Thiên Mặc vô cùng ôn nhu xoa bụng cho cô.
Mười giờ tối, kết thúc tranh tài, A Đạt nói: “Bây giờ tôi đi phi trường, chuyến bay là AD536, 120 cất cánh, thời gian đến đế đô là 5:10. Hy vọng sáng sớm ngày mai có người ở phi trường đế đô nhận điện thoại.”
Cô nói câu này xong liền trực tiếp off.
Trong chiến đội lập tức nổ tung.
“Đáng sợ.... chị A Đạt thật sự đi tìm anh Duệ? Vé máy bay cũng mua rồi?”
Tất cả mọi người đều dùng icon “sợ hãi” gửi lên.
“Đây là tiết tấu gì? Tốc độ của cặp CP này cũng quá nhanh rồi chứ?”
Đột nhiên tiểu Thao nói: “Mị lực của Duệ thần thật lớn nha! Chúng ta cùng hoạn nạn với chị A Đạt hai năm, ngay cả hình chị ấy cũng không cho chúng ta xem. Duệ thần vừa đến, chị A Đạt cách xa cả mười tám vạn đạm cũng chạy thẳng tới nhào vào trong ngực anh Duệ!”
Cát Mễ phun nói: “Đừng nói vớ vẩn được không? Sao chị A Đạt chưa gửi hình chứ? Mặc dù chỉ là tiện tay gửi một tấm che mặt! Còn có.... ý của cậu là, muốn nói chị A Đạt là con khỉ hầu tôn... không trốn thoát ngũ chỉ sơn của anh Duệ sao?”
Tiểu Thao: “Nói chuyện đừng dơ bẩn như vậy được không? ngũ chỉ sơn là để lại cho mình, sau khi có bạn gái, ai lại còn muốn dùng ngũ chỉ sơn nha!”
“...” Mẹ nó.... Mọi người gào khóc mấy ngàn cây số.
Sau đó, bên dưới tất cả đều bị tiểu Thao dạy hư.
Lý Thiên Mặc chen vào một câu nói: “Ai đi đón máy bay nha?”
Tiểu Thao nói: “Nhất định là anh Duệ đi, người khác đi, chị A Đạt sẽ giết người diệt khẩu chứ? Hơn nữa, trong nước chỉ có mấy người chúng ta, em còn cách khá xa!”
Lý Thiên Mặc nói: “Vậy chỉ có thể giao nhiệm vụ quang vinh nặng nề này lại cho Duệ thần.”
Bên dưới là một loạt chử: “Nhất định!”
Đoàn người cho là Tào Duệ sẽ từ chối mấy câu, kết quả người ta vô cùng rộng rãi nói: “Vậy bây giờ tôi phải chạy đi, rạng sáng 5:10 mới đến đế đô.... nếu tôi lái xe đi mà nói, bây giờ phải lên đường.”
“...”
Cái này.... kịch tình này là muốn chạy theo tiết tấu nào vậy?
Hai người này....
Tào Duệ cũng off. Để lại một đám người ngẩn ngơ.
Tào Duệ off xong, lập tức gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc: “Cùng đi chứ, cậu thân là đội trưởng, tiếp đón đội viên không thể đổ trách nhiệm lên đầu người khác nha!”
“...” Lý Thiên Mặc đã sớm biết anh sẽ có chiêu trò như vậy, anh và Lôi Niểu Niểu đã thay quần áo xong chuẩn bị ra cửa.
Tháng mười có hơi lạnh, hai người mặc áo choàng dài đến dưới lầu chờ Tào Duệ.
Tốc độ của Tào Duệ rất nhanh, chỉ chốc lát đã lái xe đến.
Ba người cùng đi phi trường.
Đến phi trường mới hơn ba giờ... Tào Duệ lái xe vào bãi đậu xe. Lôi Niểu Niểu ngoan ngoãn ngồi đằng sau ngủ.
Lý Thiên Mặc hỏi Tào Duệ: “Trước kia cậu có quen biết với A Đạt?”
Nếu là không quen biết, với tính cách của Tào Duệ, hẳn là sẽ không tùy ý đồng ý tới đón máy bay.
Tào Duệ gật đầu nói: “Cô ấy là con gái của mẹ kế tôi.”
“...” Nháy mắt Lý Thiên Mặc nhớ tới một chuyện, mẹ kế của Tào Duệ chính là người phụ nữ tự xưng là “Hạ Bạch Mai” kia! Bây giờ bà đang ở trong bệnh viện, dùng tên là Trần Song.
Tào Duệ thở dài.
Còn nói: “A Đạt chỉ có một người bạn là tôi. Lúc đời người cô ấy ngã đến đáy cốc, đã từng nói với tôi, cô ấy không muốn sống, muốn tự sát. Tôi lập tức bay đến đó canh chừng cô ấy. Ngày đó cô ấy uống say, sụp đổ ôm tôi khóc nói, ba của cô ấy là lão đại của thế lực hắc đạo mạnh nhất thế giới, chỉ bất quá, cô ấy lại chưa từng gặp qua. Người đàn ông kia nhiều phụ nữ như vậy, cũng không biết có người con gái là cô ấy. Cô ấy là tự mình lớn lên ở nước ngoài, mẹ cô ấy trừ cho tiền ra ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô ấy.”
Lý Thiên Mặc chợt giật mình, anh bắt được lời nói của Tào Duệ, A Đạt nói.... cha của cô ấy là lão đại của thế lực hắc đạo mạnh nhất thế giới? Lại nghĩ đến quan hệ của Hạ Bạch Mai và Ám Dạ đế quốc....
Chẳng lẽ, cha của cô ấy là Hi Nhĩ Vương?