Lôi Tuấn ở phía trước lái xe, torng xe mở âm nhạc êm ái:“Một đường bùn lầy, đi tới cảnh đẹp, đã quen đi tìm dũng khí trong mắt lẫn nhau. Mệt đến vô lực sẽ muốn hôn em, mới có thể quên đi đường tình gian khổ....”
Lăng Vi vùi vào trong ngực Diệp Đình, đột nhiên chuông di động vang lên không đúng lúc.
Diệp Đình cầm lên nhìn, là Lôi Đình.
Anh nhận điện thoại liền nghe Lôi Đình nói: “Anh! Hai miếng đất của chị dâu xảy ra chuyện! Lúc nãy em đã cho người thăm dò, nhân viên an ninh của khu biệt thự ở núi Vân Đỉnh kia nói, tối ngày hôm qua bọn họ nhìn thấy...... ma quỷ lộng hành..... ở miếng đất của chị dâu.... bây giờ khắp nơi trên internet đều truyền việc này. Chị đâu, đang ở mấu chốt bán đất, tin tức này đã truyền đi sôi sục...”
Sắc mặt Diệp Đình ực kỳ xấu, anh lạnh giọng nói: “Tra rõ người làm chủ sau màn!”
“Dạ!”
Diệp Đình nhấn nút kết thúc trò chuyện, đột nhiên muốn cầm súng bán người đó. Không cần suy nghĩ cũng biết nhất định là lão bất tử Vương Vinh Diệu kia làm, mặc dù tự tiểu Vi có suy nghĩ của mình, nhưng mà anh thật không nhịn được muốn nhúng tay.
Đột nhiên Lăng Vi đè tay anh lại nói: “Từ từ đi, không nóng nảy.”
Diệp Đình nén tức giận, đột nhiên hỏi cô: “Chuyện dây chuyền...... em, sẽ không giận anh chứ?”
Lăng Vi giơ tay lên đánh anh, buồn buồn nói: “Không biết.” Cô chu đôi môi nhỏ nhắn ra.
Trong lòng Diệp Đình lập tức lộn xộn, lại nghe cô nói: “Hai chúng ta phải thật tốt.... để cho những người muốn hại chúng ta tức chết từng chút từng chút một.”
Diệp Đình ôm cô vào trong ngực, dùng sức hôn: “Được, hai chúng ta phải thật tốt. Em không tức giận anh, cũng đừng chiến tranh lạnh với anh. chúng ta thật tốt.”
Diệp Đình đưa Lăng Vi về nhà, lập tức bảo Kiệt Sâm hẹn ba của Phù Mỹ Quân ra. Trong một phòng cà phê Phù Mỹ Quân và ba của cô Phù Thiên Hoa đã đến sớm trước một giờ, ông vẫn luôn đưa cổ nhìn ra cửa.
Trên mông của Phù Thiên Hoa giống như bị mọc đinh vậy, đứng ngồi khó yên. Ông hoàn toàn không hiểu vì sao Diệp tiên sinh phải chọn địa điểm nói chuyện ở phòng cà phê...
Tròng lòng vô cùng thấp thỏm, là cho ông càng lộ vẻ lo âu.
Phù Mỹ Quân cũng không còn bộ dạng kiêu ngạo đó nữa, cô cúi đầu, uể oải, dáng vẻ sống không được mà chết cũng không xong.
Phù Thiên Hoa nhìn bộ dạng đó của Phù Mỹ Quân liền hận không thể tát chết cô! Lúc nãy ông đã đánh cô một trận! Cái tên phế vật này, chỉ biết gây phiền toái cho ông!
Chọc ai không tốt, lại phải đi chọc Diệp Đình! Người ta là nhân vật lớn như vậy, cô có thể chọc được hay sao chứ? Não tàn ngu xuẩn!
Phù Thiên Hoa nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian ước định càng ngày càng gần. Ông đã chuẩn bị rất nhiều lời nói nịnh nọt, xin lỗi.... lặp đi lặp lại trong đầu.
Vừa đúng mười giờ, Kiệt Sâm bước xuống từ một chiếc xe thương vụ, đi vào phòng cà phê.
Phì Thiên Hoa vừa thấy là Kiệt Sâm.... liền vội vàng đứng lên bắt tay với anh. Trong ánh mắt.... tràn đầy mong đợi hỏi: “Diệp tiên sinh còn chưa tới sao?”
Ông chỉ nhìn Kiệt Sâm như vậy, cũng không có hỏi ra tiếng.
Kiệt Sâm cong môi, nhẹ giọng nói: “Diệp tiên sinh bận rộn nhiều việc.”
Ý là, thấy loại nhân vật nhỏ như ông, còn cần diệp tiên sinh tự mình tới sao?
Có người phụ tá là anh tới nói chuyện với ông đã là rất cho ông mặt mũi!
Phù Thiên Hoa vội vàng tiến lên đón, trên mặt tràn đầy vui vẻ: “Mau, mời ngồi...”
Kiệt Sâm nói: “Ngồi, thật không cần. Chúng ta nói tóm tắt, biết vì sao Diệp tiên sinh tìm ông không?”
Phù Thiên Hoa vội vàng gật đầu: “Bởi vì con gái tôi nói chuyện ngông cuồng... đắc tội Diệp phu nhân...”
Nói xong, ác độc trừng Phù Mỹ Quân.
Kiệt Sâm gật đầu, ý bảo Phù Mỹ Quân đi trước.
Phù Thiên Hoa vội vàng gật đầu, Phù Mỹ Quân vểnh miệng rời đi. Kiệt Sâm bảo bí thư đưa một phần văn kiện lên: “Nên làm như thế nào, bên trong viết rất rõ ràng.”
“Thật tốt....” Phù Thiên Hoa vội vàng nhận bằng hai tay. Kiệt Sâm nói: “Xe mà phu nhân thiết kế, mỗi chiếc bán với giá 2 tỉ 3, không muốn bỏ tiền, thì mau làm xong chuyện này.”
“Dạ dạ.... tôi biết!