Peach nằm ở trên giường mặt đầy mộng...
Cô cau mày, hỏi Hàn Yến: “Chị em đến căn cứ?”
Hàn Yến dửng dưng gật đầu: “Cô ta đi đâu, không có liên quan gì đến chúng ta cả.”
Trái tim của Hoa đào nhảy “Lộp bộp lộp bộp“...
Hàn Yến hôn lên môi cô, hỏi cô: “Lỡ như, có một ngày anh không thể ở bên cạnh em, em sẽ làm gì?”
Peach chợt chăm chú nhìn anh, cô cong khóe môi cười nói: “Không quan trọng, anh không ở cùng em, em sẽ đi tìm người khác. Em tốt thế này, luôn có người sẽ thương em.”
“Được...” Hàn Yến cười, ôm chặt cô vào trong ngực, hôn cô thật sâu: “Anh biết em chắc chắn sẽ chăm sóc cho mình.”
“Ừ: “ Peach ôm lấy cổ anh, dịu dàng hôn anh, trong lòng lặng lẽ nói: “Em biết anh sẽ cố gắng tự giúp mình khỏe lại, anh không nỡ nhìn thấy em được người đàn ông khác ôm vào trong ngực.”
Nụ hôn của Hàn Yến, lập tức làm cô quên hết tất cả mọi điều không vui, những lời cô muốn hỏi vừa nãy, cũng đều quên hết. Cô chỉ biết là sự nhiệt tình của anh, ngọn lửa của anh, đều đang bùng cháy vì một mình cô!
Buổi trưa, Lăng Vi gọi điện thoại tới, gọi bọn họ tụ tập ở phòng thay đồ tòa nhà “Đế luân“.
Phòng thay đồ tòa nhà “Đế Luân” rất lớn, là Lăng Vi đặt trước, để chúc mừng Hàn Yến vào tối hôm nay.
Lúc Hàn Yến tới, anh ta mặc chiếc áo Peach mua... là chiếc áo sơ mi màu hồng...
Lăng Vi nhìn thấy Hàn Yến đi vào, đôi mắt sáng rực lên, cô “Oh “: “Nhìn non xanh mơn mởn nha!”
Diệp Đình giật giật khóe miệng, ôm Lăng Vi vào trong ngực, trong lòng lẩm bẩm: “Anh và Hàn Yến biết nhau bao nhiêu lâu, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy anh ta... mặc áo sơ mi... màu hồng... màu sắc nóng mắt thế này, được không? Vợ anh lại nói "Non xanh mơn mởn"? Mắt nhìn của cô thế nào vậy?”
Diệp Đình vừa muốn trêu ghẹo cái áo sơ mi của Hàn Yến, lại nghe thấy Lăng Vi vui vẻ vỗ tay nói: “Màu sắc này rất vui tươi! Rất thích hợp với Hàn Yến. Mình thật sự muốn mua cho chồng mình một cái!”
Peach kiêu ngạo nháy mắt với cô: “Chuyện! Cậu không nhìn xem ai mua cho anh ấy.”
Lăng Vi chớp chớp mắt nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy mập mờ: “Mình đoán là cậu mua cho anh ta, ha ha ha...” Với cái tính cách rầu thối ruột của Hàn Yến kia, sao anh ta có thể mua áo sơ mi màu hồng được! Đánh chết anh ta cũng sẽ không mua, đúng không? Nói không chừng, lúc anh ta mặc cái áo sơ mi này, trong lòng cực kỳ giãy giụa...
Diệp Đình nhìn vẻ mặt “Tôi là người bị hại “ của Hàn Yến, cực kỳ không phúc hậu bật cười...
Lúc này, Lăng Vi đột nhiên nghiêng đầu, hất cằm, nởi nụ cười ngọt ngào với anh, nói: “Chồng, cái áo sơ mi màu hồng này rất đẹp à nha, anh cũng chưa bao giờ mặc áo sơ mi màu hồng đâu, em sẽ mua cho anh một chiếc! Hôm nay là cho Hàn Yến cử hành yến hội, chúc mừng anh ta tỉnh lại, hôm nay là ngày vui! Anh được coi là một trong những người bạn tốt nhất của anh ta, hẳn nên cùng mặc mấy màu sắc vui tươi này với anh ta đi?”
Diệp Đình chợt: “...”
Hàn Yến cười ra tiếng, Peach vỗ tay nói: “Đúng vậy đúng vậy! Được được! Để bọn họ cùng mặc đi! Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ! Ha ha ha —— “
“Ai ôi! Mình thật là cơ trí!” Lăng Vi cũng cười ha ha, tranh thủ thời gian bảo Peach đọc số điện thoải của cửa hàng bán chiếc áo này.
Peach đọc số điện thoại của cửa hàng này, Lăng Vi lập tức gọi tới, nói số size của Diệp Đình, nhân viên cửa hàng nói sẽ lập tức giặt áo rồi đưa đến cho các cô.
Lăng Vi vừa mới cúp điện thoại, Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền đi vào.