Nói đến tình cảm của Đỗ Duy đối với gia tộc Rowling thật ra có một chút đặc thù và phức tạp.
Hắn đi đến thế giới này một cách kỳ lạ, nguyên lúc đầu là một thanh niên với trí óc trưởng thành nhưng lại xuất hiện với hình hài trẻ con. Từ lúc đầu hắn đã có cha mẹ của mình tại kiếp trước, mặc dù thân thể này được người khác sinh ra nhưng là không thể xem bá tước phu nhân là mẹ của mình.
Loại tâm lý này thật sự cũng rất bình thường. Thử nghĩ xem một thanh niên tự nhiên phải quên đi cha mẹ ruột của mình, phải nhận người khác làm cha mẹ thì trong lòng đương nhiên không cách nào chấp nhận được.
Nhưng là khi hắn lớn lên tại phủ bá tước, bá tước phu nhân lúc nào cũng xinh đẹp hiền lành, lúc Đỗ Duy bị bệnh nặng bá tước phu nhân đã quỳ ở thần điện một đêm vừa cầu khẩn vừa chăm sóc cho hắn khiến cả người gần như kiệt sức đi. Đỗ Duy lúc này mới dần dần cảm động trước vị "Mẫu thân" này, sau đó đối với bá tước phu nhân thân mật hơn rất nhiều.
Mà từ nhỏ đến lớn, sau khi ba tuổi Đỗ Duy cố ý làm việc lười biếng, cố ý trốn tránh trách nhiệm, làm bộ như không có trí óc nên thậm chí bị người ta chê cười là ngu ngốc. Ngay cả cha ruột của mình cũng không thích mình, nhưng là bá tước phu nhân vẫn thương yêu đứa con này như trước. Hàng đêm nàng đều lén lút đi đến phòng của Đỗ Duy nói chuyện với đứa con đáng thương này, thậm chí hát cho hát hắn ngủ…Như vậy từng ngày từng ngày một, từng chút từng chút một, ngay cả Đỗ Duy trong lòng có ý chống lại thế giới thì dần dần cũng tan chảy trước tình mẫu tử của người mẹ này.
Có thể nói, trong lòng của Đỗ Duy đối với vị "Phụ thân" bá tước đại nhân không có nhiều cảm tình, nhưng là đối với vị bá tước phu nhân sau mười mấy năm như thế đã sinh ra vài phần tình cảm hiếu thuận. Dần dần thì trong lòng cũng chậm rãi chấp nhận đối với vị "Mẫu thân" này.
Rời nhà một năm Đỗ Duy đã quay trở lại. Xa xa nhìn thấy bá tước phu nhân với mái tóc dài mềm mại mặc trường bào màu tím đứng ở cửa, đang nhìn Đỗ Duy nhẹ nhàng cười. Đỗ Duy lúc này trong nháy mắt nội tâm có chút hoảng hốt, phảng phất nhớ lại khi mình còn nhỏ vị mẫu thân này nửa đêm đến ôm mình, ca hát cho mình ngủ. Chính mình cũng có thói quen thích cầm lấy mái tóc của mẹ mà ngủ…
Mái tóc ấy mang lại cảm giác mềm mại mượt mà a.
Bá tước phu nhân nhìn qua vẫn xinh đẹp như xưa, nhất là trong đôi mắt tràn đầy ôn nhu và vui vẻ. Mặc dù năm tháng có để lại dấu vết trên mặt nàng nhưng đôi mắt đã từng rơi lệ trong một đêm mưa gió khi nàng ôm đứa con bệnh tật của mình vẫn trước, ánh mắt ấy vẫn động lòng người.
Đỗ Duy giờ phút này nội tâm thật sự cảm động, nhanh chóng đi đến sau đó quỳ xuống trước mặt vị bá tước phu nhân, hai tay nắm lấy tay của nàng nhẹ nhàng nói: "Con đã về đây…. Thưa mẹ kính yêu!"
Một tiếng mẹ như vậy nói ra một cách tự nhiên như vậy thuận miệng hơn nhiều so với trong thư phòng vừa rồi lên tiếng gọi phụ thân.
Bá tước phu nhân ánh mắt khẽ ngấn nước, chậm rãi nâng đứa con lớn của mình lên sau đó ôm lấy một cách nhẹ nhàng, thấp giọng nói: "Lần này trở về, mẹ nói gì cũng tuyệt đối không để cha con đuổi con đi nữa!"
Thanh âm tuy không lớn nhưng lại mang theo âm điệu đầy kiên quyết!
Đỗ Duy cùng bá tước phu nhân vào phòng và ngồi xuống nói chuyện một lúc. Bá tước phu nhân nhìn ngắm đứa con đã rời nhà một năm lại nhớ đến lúc Đỗ Duy khi còn nhỏ thân thể yếu đuối, nhiều bệnh tật, sau đó lớn lên lại không được trượng phu của mình thích khiến hắn chịu không ít lạnh nhạt và xem thường. Trong cả nhà sợ rằng chỉ có chính mình mới là thật lòng yêu thương đứa con trai này, rồi sau đó nó lại bị trượng phu độc ác đuổi ra khỏi nhà....
Trong lúc ấy nàng cảm thấy rất đau lòng, cẩn thận hỏi chuyện của Đỗ Duy tại Rowling bình nguyên. Mặc dù bá tước phu nhân hiểu rõ rằng thành Rowling được cung ứng đầy đủ, con của mình dù bị thất sủng nhưng dù sao cũng là vị trí thiếu gia, chắc chắn là cũng sẽ không phải chịu đau khổ gì. Nhưng là trên thế giới này người mẹ đều có chung một tâm tư là khi con cái không bên mình thì luôn lo lắng cho nó từ bát cơm đến việc trời nóng lạnh.
Đỗ Duy trong lòng rất cảm động, tinh thần tốt hơn trả lời hết tất cả, lại vắt óc nói ra một chút những chuyện vui vẻ tại Rowling bình nguyên; cuối cùng đã khiến những nét u buồn còn lại trên khuôn mặt của bá tước phu nhân biến mất.
Hai mẹ con nói chuyện cao hứng đến qua cả giờ ăn trưa. Nhìn thấy giữa trưa đã trôi qua, Đỗ Duy thật ra không cảm thấy gì nhưng lại lo lắng bá tước phu nhân đói bụng, cố ý sờ sờ bụng cười nói: "Mẹ à, con từ sáng đã ra khỏi nhà rồi, đến bây giờ còn chưa ăn gì cả".
Bá tước phu nhân lúc này mới tỉnh ngộ vội vàng cười nói: "Là mẹ quên mất… ai, một năm không gặp chỉ chú ý nói chuyện với con, nhưng lại… để mẹ gọi người hầu đưa đồ ăn lên".
Đỗ Duy lại cười nói: "Không cần vội ạ, bữa ăn trưa này để con an bài cho. Con tại nhà cũ đã nghĩ ra một phương pháp nấu ăn mới rất thú vị".
Nói xong Đỗ Duy sai người gọi Marde đến rồi bảo lão đến chỗ hành lý mà mình mang theo trên xe ngựa lấy ra mấy cái kệ sắt và than, sau đó lại sai nhà bếp đưa lên vài đĩa thịt gia súc cùng với nội tạng, còn có một ít rau tươi.
Sau đó Đỗ Duy kéo bá tước phu nhân ra khỏi phòng, ra lệnh cho Marde theo chỉ đạo của mình tạo ra một cái bếp nướng. Đỗ Duy chính mình cắt thịt do nhà bếp đưa lên thành từng miếng cắm ở đầu que, đốt lửa lên, phết nước sốt đã chuẩn bị tại Rowling rồi bắt đầu nướng.
Hắn tại kiếp trước là một người độc thân, sống một mình nên ăn uống đều là chính mình tự làm, khả năng nấu nướng cũng là không tệ lắm. Khi đi đến thế giới này có người hầu hạ nên đã lười đi rất nhiều, nhưng là lúc trước tại Rowling bình nguyên ăn uống thức ăn ngon tại thế giới này xong thì muốn chế biến một vài món ăn từ kiếp trước. Mặc dù các thành phần cùng gia vị không giống nhau nhưng là việc làm ra món nướng Trung Hoa thì không có vấn đề gì.
Thịt dê nướng này là lấy từ phần phần mềm nhất của con dê. Đỗ Duy lấy ra một cái bình nhỏ bên trong có chứa gia vị, chính là Đỗ Duy tìm kiếm rất lâu đối với thực vật của đế quốc mới tìm ra một loại có khẩu vị gần giống một loại gia vị kiếp trước là "Thì là". Hơn nữa hắn còn kiểm tra cẩn thận để chọn ra loại tốt nhất nghiền thành dạng bột, hơn nữa các gia vị đặc biệt khác cũng được lấy ra.
Lúc này Đỗ Duy một mặt chậm rãi nướng thịt, một mặt thả bột này lên bề mặt của thịt dê, hơn nữa trên bề mặt thịt dê đều có bị cắt một vài chỗ để độ nóng được lan tỏa đều, chỉ trong chốc lát hương thơm đã bay bốn phía.
Đỗ Duy nướng chín một miếng thịt, hai tay đưa đến trước mặt mẫu thân mỉm cười nói: "Mẹ, người nếm thử một chút, cái này mùi vị hẳn là khác biệt với những thứ khác".
Bá tước phu nhân là phụ nữ nên ngày thường đều ăn rất ít, nhưng là đứa con yêu xa cách một năm mới gặp lại làm sao có thể từ chối ý tốt của con mình được? Nhìn thấy trên mặt Đỗ Duy vẫn còn dính tro đen khi nướng thịt nàng suýt chút nữa trào ra nước mắt, nhận lấy miếng thịt rồi cắn lấy một miếng, quả nhiên là rất ngon. Trước ánh mắt nhìn của con nàng ăn hết cả khối thịt dê nướng, so với ngày thường ăn nhiều hơn rất nhiều.
Đỗ Duy nhìn thấy mẫu thân cao hứng như vậy thì nướng không ngừng. Bá tước phu nhân tâm tình rất tốt, thậm chí còn bảo những người hầu nữ đi lên giúp đỡ, lại ra lệnh mang rượu ngon đến. Như vậy cái bếp nướng lộ thiên này trong phút chốc tràn đầy tiếng cười, ngay cả mấy người hầu nữ cũng nhận được thịt do chính thiếu gia nướng.
Bồi tiếp mẫu thân nửa ngày, nhìn thấy bá tước phu nhân dung nhan khởi sắc, khí sắc tốt hơn nhiều, Đỗ Duy nhìn thấy trời đã tối vừa cười vừa nói: "Lần trước khi sinh nhật mẹ con không có cách nào đến được, chỉ có thể để Marde mang đến lễ vật nhưng mà mẹ nhất định là thích. Con lần này lại mang đồ vật này đến. Bây giờ trời đã tốt để con làm cho mẹ xem!"
Bá tước phu nhân ôn nhu cười nói:"Không cần đâu…trước hết cứ giữ lại, qua mấy ngày nữa là ngày lễ hội mùa hè, đợi đến buổi tối hôm đó phóng lên sẽ náo nhiệt hơn".
Đỗ Duy cùng mẫu thân còn nói một vài điều nữa đến khi trời đã tối sầm mới trở về trong phòng. Lúc này hắn đột nhiên cười nói: "Hôm nay đều không thấy em trai Gabri ở đâu? Không phải là nó có lỗi bị cha nhốt tại trong phòng đấy chứ ạ?"
Nói đến em trai, bá tước phu nhân không khỏi thở dài: "Em trai con sáng nay đã sớm đi ra ngoài, sợ là phải đến khuya mới trở về… ai, cha con đối với nó kỳ vọng rất cao, Alfa ngày thường dạy nó võ công, lại còn đặc biệt mời vị học giả nổi tiếng nhất đế đô là Lam Hải* tiên sinh để thu nó làm học trò. Chỉ là Lam Hải tiên sinh thân phận đặc biệt không có cách nào đến nhà để dạy nên em con cứ hai ngày một lần phải đi đến nhà của Lam Hải tiên sinh để học. Hôm nay là ngày đầu tiên, nghe nói Lam Hải tiên sinh sẽ còn tiến hành khảo hạch đối với nó nữa, chỉ sợ là sẽ không về sớm được…"
Đỗ Duy nghe xong trong lòng không khỏi thở dài.
Đúng là thiên tài không sai vào đâu được!
Gabri từ nhỏ đã thông minh dị thường, cha của mình quả là không tiếc tiền bồi dưỡng a.
Vị Lam Hải tiên sinh kia Đỗ Duy cũng đã nghe qua tên, đúng là một trong những vị học giả hàng đầu ở đế đô. Vị thế so với vị sư phụ đầu tiên được mời đến dạy mình lúc bé cao hơn nhiều! Nghe nói ngay cả con cháu trong hoàng tộc cũng chưa chắc đã mời được.
Vào buổi tối, Đỗ Duy ở tại căn phòng trước kia của mình, nơi đây là một chỗ rất tĩnh mịch sâu bên trong phủ bá tước. Từ bé Đỗ Duy đã không được sủng ái do đó khoảng cách từ nơi này đến phòng của vợ chồng bá tước rất xa; điều này chính là do bá tước đại nhân không hề mong muốn gặp gỡ nhiều đứa con thất bại này.
Sân trước phòng đầy yên tĩnh, người hầu xung quanh cũng không nhiều lắm. Đỗ Duy khi trở lại không hề thấy có chút gì đổ nát, ngay cả một cây cỏ dại cũng không hề có liền nghĩ đến mẹ mình khi mình vắng mặt vẫn như trước cho người quét dọn hàng ngày.
Trong phòng những đồ vật mình để lại vẫn như xưa, thậm chí ngay cả quyển sách tiện tay để lại khi mình rời đi vẫn nằm ở vị trí cũ. Mặt bàn vẫn sáng bóng không hề có một chút bụi nào.
Marde đã sớm làm theo lời Đỗ Duy phân phó mang tất cả đồ dùng tùy thân vào phòng. Đỗ Duy yêu cầu người hầu không được tiến vào quấy rầy, ngay cả cổng vào sân cũng khóa lại rồi hắn mới đóng cửa phòng sau khi bố trí một ma pháp tĩnh âm.
Đỗ Duy đầu tiên sửa sang lại quần áo trước gương một chút, sau đó tháo các đồ dùng kẹp tóc xuống. Hắn lúc này không tránh được thở dài, trong đầu cảm thấy vô cùng phiền phức. Hôm nay khi ở cùng mới mẫu thân, lúc tình cảm dạt dào bà không nhịn được đưa tay xoa dầu Đỗ Duy, may là hắn trong lòng cơ trí nhanh chóng tránh được; chỉ là cái sừng này để lại trên đầu không ổn, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp mới được.
Một lúc sau, Đỗ Duy bảo Marde đưa đến rương hành lý đặc chế của mình. Rương vừa mở ra thì bên trong vang lên âm thanh ai oán của QO: "Trời a, ngươi cuối cùng cũng đến rồi! Cả ngày như thế này làm ta bực mình đến chết mất!"
Nói xong, chim cánh cụt tự mình nhảy ra đứng ở trước mặt Đỗ Duy, một thân ngắn ngủn trông rất là buồn cười. Đúng lúc này chuột Ga cũng nhảy ra, há mồm thở dốc rồi bất mãn nhìn Đỗ Duy:" Ta với ngươi thử đổi chỗ xem? Cả ngày phải ở trong cái rương bé tí này buồn bực đến chết mất!"
"Buồn sao?" Đỗ Duy mỉm cười nói: "Không phải là xuất khí là hết chứ"
Ga giận giữ nói: "Ngươi thật đúng là cho ta là thú cưng rồi! Đừng quên ta là Ga đại nhân, đường đường chính chính là một ma pháp sư lại bị ngươi nhốt trong cái rương này…ta…ngươi chẳng lẽ không hiểu sự sao. Suốt cả ngày như vậy ngươi để lại thức ăn bên trong, nhưng là ta cũng cần phải đi vệ sinh nữa chứ!".
Nói xong, Ga đã nhìn láo liên xung quanh rồi chạy về phía nhà xí như một làn khói.
QO ngược lại trông phong cách rất là thư thái, không hề để ý đến Đỗ Duy mà lại đi đến trước gương, cẩn thận ngắm nhìn hồi lâu lại còn chỉnh vuốt lại một số vùng lông bị xù ra trên người. Nó sửa sang đẹp đẽ xong thì mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Xấu hổ, xấu hổ quá! Ngươi sau này ngàn vạn lần đừng để ta và con chuột đó cùng một chỗ như vậy! Lông của ta đẹp đẽ như vậy bị dính lông xám của con chuột đó trông khó coi chết đi được!"
Đỗ Duy nhìn thoáng qua "Thần thú" do Aragon lưu lại này, cười lạnh nói: "Khó coi lắm sao? Mặc dù nó chỉ là con chuột nhưng tốt xấu một thân còn có ma pháp, còn có thể dạy ta không ít tri thức về ma pháp, còn ngươi? Ngươi ngoại trừ có thể nói chuyện ra thì thật là thứ lãng phí lương thực. Thật không biết Aragon lưu lại ngươi cho ta rốt cuộc có lợi ích gì.?"
QO lập tức kháng nghị, lớn tiếng nói: "Nói bậy! Trên thế giới này ta chính là đệ nhất…..
"Nhất ưu nhã sinh vật, đúng không?" Đỗ Duy khẽ nhếch mép: "Ưu nhã mà cần ăn cơm sao? Ngươi bất quá cũng chỉ là một con chim mà thôi. Trừ việc mang lại gánh nặng cho ta thì ngươi có thể giúp ta được việc gì?"
Nói xong, Đỗ Duy không hề để ý đến con chim ngốc này nữa mà xoay người đi sắp xếp đồ đạc của mình.
Không phải Đỗ Duy chán ghét QO, chỉ là sau khi Gandalf chết đi thì Đỗ Duy trong lòng sinh ra ác cảm đối với những gì có liên quan đến Aragon. Ngay cả con chim cánh cụt này thì trong lòng hắn cũng vài phần ác cảm nốt. Hắn chỉ cảm thấy rằng phàm là những chuyện gì có liên quan đến Aragon đều ít nhiều mang lại phiền phức…
Đỗ Duy vừa lấy ra từ trong túi ma pháp "Di vật" do Aragon lưu lại.
"Di vật" này thật sự không có nhiều giá trị. Ngoại trừ thanh "Vương giả chi kiếm" rách nát ra thì những thứ còn lại khiến Đỗ Duy rất bực mình vì chẳng có chút giá trị nào.
Hắn mở một cái mảnh vải nhàu nát ra. Mảnh vải này quả nhiên được gia trì ma pháp nên trải qua ngàn năm cũng không hề bị hư hỏng nhưng là khi mở ra thì, mẹ kiếp thật, trên bề mặt đầy hình vẽ quỷ quái mình xem không hề hiểu. Sau khi hắn cẩn thận nghiên cứu một lúc lâu mới xác nhận đây là bản đồ của một cái gì đó, chỉ là vẽ quá sức ẩu tả khiến hắn rốt cuộc không biết đây là bản đồ của địa phương nào.
Trên mặt của bản đồ không hề có ghi chú, cũng không hề có một chữ nào! Một cái bản đồ lung tung như thế làm sao mà Đỗ Duy có thể nghiên cứu ra được?
Ngoài ra còn có một quyển sổ …quyển sổ này càng làm cho Đỗ Duy đau đầu hơn.
Quyển sổ này nguyên là ở trong cái hộp sắt di vật của Aragon. Khi hắn lấy ra thì mặt trước của nó đã rỉ sét, chỉ là may mà bên trong dùng bạc thuần chất để làm nên không bị gì! Đỗ Duy sau khi nghiên cứu một phen thì thấy trên mỗi tờ kim loại đều khắc đầy những thứ khó hiểu, trên vài tờ còn có bản đồ của một chỗ nào đó, còn có cả chữ ghi chú ngay bên cạnh…
Đỗ Duy nghiên cứu thật lâu thì đoán rằng cái thứ này được làm ra chẳng qua chỉ là để người ta bực mình mà thôi. Ghi chú chữ nghĩa ở đây một chữ hắn cũng không nhận ra được! Đỗ Duy tự mình cho là bác học đa tài, hơn nữa từ khi đến thế giới này từ nhỏ đã ở trong phủ bá tước đọc sách mười mấy năm, những gì trên đại lục hắn không biết sợ là vô cùng ít.
Vậy mà cái loại chữ nghĩa này không hề có chút đầu mối nào, hắn căn bản xem xong không hiểu đến nửa chữ.
Cho nên quyển sổ này cho dù có được chế tạo bằng bạc nguyên chất thì với Đỗ Duy mà nói cũng chỉ là một vật vô dụng. Bản đồ ở đây cũng được Đỗ Duy phục chế lại trên giấy một phần, hắn khi tại thành Rowling đã tìm mấy người thợ thủ công đưa bản đồ phục chế cho bọn họ xem, nhưng là không có ai nhìn ra được văn tự hay ghi chú nào cả. Thậm chí ngay cả đây là bản đồ về cái gì cũng nhìn không ra.
Ngoại trừ cái bản đồ quỷ quái kia và quyển sách kim loại ra, di vật Aragon lưu lại vẫn còn có vài cái bình, bên trong chứa một loại bột phấn kỳ quái mà Đỗ Duy rốt cuộc không biết là cái gì. Đỗ Duy đối với ma pháp dược tề rất là có nghiên cứu nhưng là cuối cùng cũng không cách nào biết rõ bột phấn đó là cái gì.
Có điều dù sao những thứ Aragon lưu lại, ngay cả đám bình kia cũng là đồ tốt cả nên Đỗ Duy mới chưa có vất vào thùng rác mà cất giữ cẩn thận.
Vũ kỹ cường đại nhất của Aragon, không hề có.
Ma pháp cường đại bí ẩn nhất của Aragon, cũng không có nốt.
Hừ, chỉ để lại một bản đồ rách nát, một quyển sổ kim loại không ra thể thống gì, lại còn một đám bình đầy những thứ bột không rõ…
Đây là toàn bộ di vật Aragon lưu lại đấy.
Đương nhiên… còn có một thanh "Vương giả chi kiếm" rách nát, còn có một con chim cánh cụt nói nhiều nữa.
Về phần thanh "Vương giả chi kiếm" kia mặc dù rách nát thật nhưng là trên vỏ kiếm khảm bảy viên bảo thạch đều không phải là đồ tầm thường mà đều là ma hạch của ma thú cao cấp. Mặc dù ma lực trong đó đã bị giảm đi những vẫn là bảo thạch cao cấp.
Những đồ vật này Đỗ Duy thường xuyên lấy ra để nghiên cứu nhưng là lần nào cũng không hề tìm thấy đầu mối. Di thư Aragon để lại trong chuôi kiếm kia hắn đã nhìn nhiều lần vẫn không tìm thấy gì. Về phần nội dung di thư yêu cầu đối đãi tử tế với chim cánh cụt Đỗ Duy đã thực hiện theo, cho nó ăn ngon uống mát, cứ xem như là nuôi thú cưng đi.
Mà bảo thạch hình lục lăng kỳ quái trong chuôi kiếm kia, trong di thư có nói là có bảo tồn lực lượng của Aragon nhưng là Đỗ Duy nghiên cứu bảo thạch này nhiều ngày cũng không phát hiện ra điều gì.
Tóm lại thì những đồ vật này trong tay Đỗ Duy cơ hồ không có đến nửa điểm giá trị.
Đỗ Duy thở dài cuối cùng cũng không nỡ vứt những món đồ này đi, tìm một chỗ kín trong phòng cẩn thận cất đi. Dù sao cũng sẽ không có người đến phòng mình lục soát, mà cho dù có tìm được những thứ này thì người khác xem cũng không hiểu thôi.
Ngoài ra thì những di vật của Gandalf đều rất có giá trị. Đỗ Duy gần đây dựa vào pháp môn học tập thuật tự nhiên Druid trong hai tháng cũng đã có một chút kết quả ưng ý.
Thu dọn đồ đạc vào buổi tối xong, Đỗ Duy cũng không ngủ mà mở cửa nhìn bầu trời. Ngắm vầng trăng sáng cùng muôn vàn vì sao trên bầu trời, Đỗ Duy chậm rãi ngồi xuống nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng, tu luyện ma pháp.
Đỗ Duy cho đến hôm nay cũng chưa tìm thấy manh mối của Ma pháp Ngôi sao. Mặc dù hàng ngày đều dựa vào cách thức tu luyện của Ma pháp Ngôi sao mà ma lực tăng tiến cực nhanh, cường độ của ma lực và khả năng thao khống cũng mạnh hơn nhiều, nhưng là….
Chính là Semel từ khi Gandalf chết đi, Đỗ Duy vô luận thế nào gọi về thì Semel cũng không có xuất hiện ra một lần! Ma pháp Ngôi sao không có người chỉ dạy đương nhiên càng không có cách nào học tập được.
Minh tưởng suốt một đêm, khi trời hửng sáng thì Đỗ Duy mở mắt, cảm thấy tinh thần lực tràn đầy, ngũ quan đều cảm thấy nhạy bén. Thậm chí ngay cả mình không cố ý thì phương viên chung quanh mấy chục thước, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào đều có thể cảm giác được. Nếu như Đỗ Duy cố ý thi triển ra thì tinh thần lực của hắn có thể bao trùm không gian phương viên tầm vài trăm thước, thậm chí ngay cả âm thanh đập cánh của côn trùng cùng tần số đập cánh của nó cũng có thể nghe thấy dễ dàng!
Hắn quay đầu lại nhìn vào bên trong phòng ngủ của mình. Giường của mình hiện nay đã bị con chuột cùng QO sử dụng, một chuột một chim nằm ngủ ở trên giường, khung cảnh này thật sự là tức cười!
Đỗ Duy nhìn cũng đã quen nên mặc kệ bọn chúng.
Buổi sáng vừa đến, Đỗ Duy đã đuổi hai con thú cưng kia ra khỏi giường để người hầu vào dọn dẹp, sau đó đưa bữa sáng lên.
Đỗ Duy nhớ đến đã quay về một ngày mà chưa gặp em trai Gabri của mình, không nhịn được hỏi người hầu một tiếng… Người hầu lập tức trả lời: "Phu nhân biết thiếu gia nhất định sẽ hỏi chuyện này nên dặn ta nói cho ngài. Tiểu thiếu gia hôm qua đi đến chỗ thầy giáo kiểm tra, kết quả là thầy giáo rất thích cậu ấy. Tối hôm qua cậu ấy được thầy giáo giữ lại nên không về được."
Đỗ Duy gật đầu ra ý người hầu đi ra, trong lòng vui mừng cười nghĩ: "Tiểu tử kia xem ra rất thông minh, thời gian của mình năm đó cũng không hề bị uổng phí. Hắn cư nhiên được đệ nhất học giả của đế đô Lam Hải tiên sinh yêu thích, nếu được giữ lại qua đêm hẳn là Lam Hải tiên sinh đã dạy hắn không ít chuyện.
Sau này khi tiểu tử thành tài, chuyện gia tộc đương nhiên sẽ gánh trên lưng hắn…. Đỗ Duy rất vui vẻ khi nghĩ đến chuyện như thế.
Buổi sáng không có việc gì, Đỗ Duy lại đi gặp mẫu thân, bồi tiếp bá tước phu nhân một hồi do bá tước Raymond đã đi bộ Thống soái. Đỗ Duy sau khi trở về phòng thì phát hiện có chút nhàm chán, nguyên là lúc đầu ở Rowling bình nguyên mình có rất nhiều chuyện bận rộn, từ kẻ dưới tay cho đến sản nghiệp, còn có thể cùng với Solskjaer cùng nhau tiến hành làm thí nghiệm ma pháp.
Nhưng là về đến nhà trong ngày đầu tiên thấy rằng mình không có việc gì để làm khiến Đỗ Duy cảm thấy không quen lắm.
Hắn tùy ý lấy ra một quyển sách để xem, trong lòng có chút phiền muộn; đột nhiên Đỗ Duy nhớ đến hôm qua khi chia tay pháp sư Clark có ám chỉ vài câu.
Có lẽ mình sẽ đi ma pháp công hội một chuyến? Tốt xấu gì thì bây giờ mình cũng là đệ tử đóng cửa của Gandalf, danh tiếng còn là ma pháp học sĩ tại ma pháp công hội. Mình mặc dù lớn lên tại đế đô nhưng là ma pháp công hội đến giờ vẫn chưa đi xem qua, bây giờ đi xem qua một chút cũng tốt.
Hơn nữa bây giờ gặp mấy chuyện phức tạp này, có lẽ đi ma pháp công hội sẽ thu hoạch được một chút tin tức đấy chứ!
Đỗ Duy chính là loại người nghĩ là làm, lập tức mặc quần áo vào, còn cố ý mặc vào áo bào ma pháp học sĩ màu đen. Sau khi khóa cửa cẩn thận nhốt hai con thú cưng trong phòng lại, hắn còn ra lệnh cho người hầu không được tiến vào phòng mình rồi mới đi ra ngoài.
Sau khi bảo Marde chuẩn bị xe ngựa, Đỗ Duy đang đi đến cổng phủ bá tước thì thấy thị vệ trưởng Alfa không biết từ đâu xuất hiện.
Hắn không có cùng cha đi đến bộ Thống soái sao?
Đỗ Duy có chút cau mày nhìn vị lão thần của gia tộc này, trước hết mỉm cười chào hỏi. Alfa sắc mặt bình lặng đi đến trước mặt Đỗ Duy thấp giọng nói:" Đỗ Duy thiếu gia, ta hôm qua đã khuyên ngài không nên ra ngoài a. Như thế nào sao hôm nay ngày lại muốn đi chứ?"
Đỗ Duy cười nói: "Ta muốn đi ma pháp công hội một chuyến"
Alfa nghe xong trong mắt hiện lên một tia kỳ quái, thở dài nói: "Nếu như vậy …. Chuyện ám sát hôm trước còn chưa tìm ra nguyên do, ngài thật sự không thể ra ngoài một mình. Ta cùng ngài đi một chuyến vậy."
Đỗ Duy nghe xong trong lòng cảm thấy trầm xuống, trên mặt mặc dù không có biểu hiện gì nhưng đã sinh ra một tia bất mãn!
Chuyện này là thế nào? Giam lỏng sao?
Nghĩ đến ngày hôm qua Alfa dặn dò mình: Không nên muốn ra ngoài.
Hôm nay chính mình muốn ra ngoài phải có hắn theo.
Hắn dù sao cũng là tâm phúc của cha, như vậy để ý đến mình….
Đỗ Duy trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng là không hề biểu hiện ra ý tứ gì, mỉm cười nói:"Không cần đâu, ta chỉ là một đứa bé mang theo vài thị vệ là được. Ngài là thị vệ trưởng không cần phải đi theo một đứa bé như ta đi khắp nơi đâu."
Alfa lắc đầu: "Không, ta vẫn phải đi với ngài. Ngài một mình ra ngoài làm ta rất lo lắng."
Đỗ Duy biết không thể từ chối liền gật đầu. Alfa gọi mấy thị vệ tới, những người này là thân vệ kỵ binh theo Đỗ Duy từ Rowling bình nguyên trở về. Có điều Đỗ Duy khi nhìn thoáng qua phát hiện cái gã thủ lĩnh từng nhắc mình về việc cung nỗ dùng trong quân đội không có ở đó, hắn giật mình giả bộ lơ đãng nhìn một kỵ binh cười nói:"Đội trưởng các ngươi đâu rồi."
Kỵ binh kia bị Đỗ Duy hỏi sửng sốt một chút rồi cười nói:"Ông ấy hôm qua đã bị Alfa đại nhân điều trở lại Rowling bình nguyên rồi…."