Được công nhận là cường giả mạnh nhất trong vòng một ngàn năm trở lại đây, là nhân vật truyền kỳ được vinh danh ”Tinh không hạ đệ nhất cường giả” (Cường giả số một dưới bầu trời đầy sao). Y song tu ma vũ, tài nghệ trên phương diện ma pháp có thể nói là ma pháp sư đỉnh cấp. (Đỗ Duy còn biết rằng hoàng đế Aragon này khi rời khỏi hòn đảo ác ma đã có được một nửa ma lực của người hầu ác ma Chris (Khắc Lý Tư)). Còn về phương diện vũ kỹ, y cũng đã đạt tới cảnh giới Thánh kỵ sĩ.
Hơn nữa, y rất khác biệt với những cường giả có tính cách quái dị khác trong lịch sử. Aragon còn sở hữu trí tuệ rất phù hợp với việc lãnh đạo chính trị. Y đã lợi dụng hoàn toàn lực lượng mạnh mẽ của cá nhân, hơn nữa còn kiến tạo nên một đế quốc mà lãnh thổ rộng lớn vô cùng. Đế quốc đó vẫn duy trì tới tận ngày nay!
Y chính là hoàng đế, là khai quốc hoàng đế!
Một nhân vật truyền kỳ như thế… tới cuối cùng y chết như thế nào?
Đối với điểm này, lịch sử chỉ là ghi lại và mô tả một cách khá mơ hồ.
Kể cả những quan chuyên trách ghi lại lịch sử của đế quốc Rowland, đối với những chiến tích vĩ đại lúc sinh tiền của Aragon tự nhiên phải dùng những từ ngữ hoa mỹ nhất để mà ca ngợi. Nhưng với sự kiện vị hoàng đế này qua đời lại chỉ qua loa một câu đơn giản.
“Năm xxx, khai quốc hoàng đế, Aragon – Rowland bệ hạ tạ thế, bệ hạ xx kế vị trở thành hoàng đế thứ hai của đế quốc…”
Mấy lời lẽ sáo rỗng rập khuôn loại này trên các văn bản lịch sử, mấy trăm năm nay đều là như vậy.
“Thánh đường của Thần điện là nơi thờ phụng tất cả những huy chương của thần thánh kỵ sĩ… dù là một kẻ suốt đời trung thành với Thần điện, hay là những kẻ dị đoạn cuối cùng suy đồi phản loạn.” Hussein nói với ngữ khí tương đối thần bí:” Ta nói vậy ngươi có hiểu không?
Hiểu được không? Đương nhiên là hiểu được.
“Ý tứ của ngươi là: tại Thánh đường của Thần điện không chỉ lưu trữ huy chương của những gã kỵ sĩ quang vinh hiến thân vì tín ngưỡng… mà đồng thời còn có cả rất nhiều huy chương của những gã … phản lại Thần điện giống ngươi?" Đỗ Duy cười khổ:” Đúng vậy không?”
Hussein gật đầu:”Đúng thế”.
Thánh đường là một trong những địa phương thần bí nhất của Thần điện, người ngoài tuyệt đối không được phép tiến vào. Cũng chỉ có giáo hoàng bệ hạ và số ít trong số các trưởng lão là có tư cách vào Thánh đường, trong đó đã tính cả thẩm phán trưởng và hai ba nhân vật hạch tâm của Thần điện. Ngoài họ ra, thì còn là mỗi Thần thánh kỵ sĩ chuẩn bị thăng cấp thành kỵ sĩ trưởng. Toàn bộ cộng lại, sẽ không quá năm người.
Hơn nữa, một khi cận vệ Thánh đường từ chức, thì cho dù ngươi đã từng đảm nhận cận vệ cho Thánh đường cũng tuyệt đối không được phép tiến vào địa phương đó nữa!
Quy củ của Thần điện rất sâm nghiêm.
“Ta vốn cho rằng Thánh đường chính là nơi chuyên môn cúng tế cho vong linh của các Thần thánh kỵ sĩ thuần phục cả đời hay là đã từng vì Thần điện mà hy sinh. Nhưng sau này ta phát hiện mình đã sai.” Hussein cười lạnh:”Đó căn bản chỉ là ngụy trang mà thôi. Người ngoài đều biết Thánh đường được đề phòng rất sâm nghiêm, có sự bảo vệ của các cận vệ Thánh đường cường đại, có sự phòng hộ nghiêm mật nhất, đều nhằm mục đích bảo vệ những anh linh của người đã chết sẽ không phải chịu sự quấy nhiễu bởi bên ngoài… Thật ra, điều đó căn bản chỉ là cách thức che mắt người ta! Bí mật chính thức là bên trong Thánh đường còn tồn giữ rất nhiều bí mật không muốn cho người ngoài biết tới… đặc biệt là kết cục của những Thần thánh kỵ sĩ như ta, tới cùng đã phản bội lại Thần điện!"
"Thánh đường chia thành nội và Ngoại đường, những thứ đặt ở Ngoại đường chỉ là nhằm che mắt mọi người. Đó là các huy chương lưu lại của những Thần thánh kỵ sĩ cả đời phục vụ Thần điện."
"Còn Nội đường… mới là những thứ chân chính!"
"Tất cả những kẻ dị đoan, những kẻ đã phản bội Thần điện trong lịch sử, tất cả những di vật có giá trị của họ đều được lưu tại nơi này."
“Ở Ngoại đường số huy chương được trưng bày có hàng trăm hàng nghìn … Còn Nội đường, thật ra chính là một ám thất, không có ngọn đèn nào, âm u đáng sợ, một nơi đã bị dùng ma pháp giam cầm. Bên trong lưu trữ tổng cộng có mười ba kiện đồ vật.” Hussein cười nói:” Trong lịch sử, tổng cộng đã có mười ba Thần thánh kỵ sĩ phản bội Thần điện. Thần điện thu hồi những huy chương của họ đặt ở trong Nội đường đó. Hơn nữa, những đồ vật này đều bị ma pháp giam cầm, muôn đời chịu sự nguyền rủa! Đó chính là cách làm của Thần điện, nơi được coi là “nhân từ” và “bác ái với nhân thế”! ”
“Mười ba?” Đỗ Duy tò mò hỏi:” Mười ba huy chương? Nói cách khác, gần ngàn năm trở lại đây, trong Thần thánh kỵ sĩ đoàn chỉ có mười ba phản đồ?”
“ Ta không biết.” Hussein lắc đầu:” Nhưng ta biết rằng, có lẽ ngàn năm nay phản đồ không chỉ có mười ba người mà thôi, tuy nhiên không phải phản đồ nào cũng có đủ tư cách ‘hưởng thụ’ lời nguyền rủa. Chỉ những kẻ đã từng làm cho Thần điện phải chịu đựng những tổn thất cùng sỉ nhục to lớn, những phản đồ có đủ phân lượng, mới có thể được ‘ hưởng thụ’ loại nguyền rủa này.”
Đỗ Duy gật đầu, giải tỏa nghi ngờ.
Chính xác, có thể làm cho Thần điện hận đến mức đó thì những mèo chó bình thường tự nhiên không có bản lãnh như thế rồi.
“ Có lẽ huy chương của ngươi cũng sẽ được đặt ở Nội đường đó.” Đỗ Duy cười ha hả: “ Với địa vị và thực lực của ngươi tuyệt đối đủ tư cách ‘hưởng thụ’ loại … nguyền rủa này chứ?”
“Đích xác là vậy.” Hussein sắc mặt không hề thay đổi:” Chờ tới sau khi giết được ta, bọn họ sẽ đem huy chương của ta đặt vào Nội đường. Bởi vì loại nguyền rủa này là do chính giáo hoàng đương nhiệm dùng ma lực chí cao vộ thượng làm phép! Kẻ đã chết đi, vong linh vĩnh viễn không được yên nghỉ, cho dù đang ở địa ngục rồi thì cũng sẽ muôn đời chịu sự hành hạ! Mỗi một người trước khi trở thànhThần thánh kỵ sĩ đều dùng máu tươi và linh hồn của chính mình ấn ký một lời thề. Ấn ký đó được lưu trên huy chương của các Thần thánh kỵ sĩ! Cho dù ngươi đã chết đi chăng nữa thì ấn ký trên huy chương vẫn cứ lưu tồn như vậy. Kể cả ngươi đã chết, nhưng Thần điện vẫn có thể trừng phạt linh hồn ngươi... Nếu không phải vậy, ngươi nghĩ vì sao ta lại muốn chạy đi thật xa như thế? Ngươi nghĩ rằng ta sợ chết ư? Ta không sợ chết, nhưng nếu để linh hồn của ta muôn đời phải chịu sự hành hạ, loại đau khổ đó quả thực ta không hề mong muốn!"
Nghe thanh âm lạnh lẽo của gã kỵ sĩ, Đỗ Duy không nhịn được mà rùng mình một cái.
Chết rồi cũng không thể giải thoát, linh hồn còn phải ngàn kiếp bị hành hạ… Loại trừng phạt này đích xác là quá đáng sợ.
“ Vốn là cận vệ của Thánh đường cũng không thể tiến vào Nội đường được. Chúng ta chỉ bảo hộ ở Ngoại đường. Cánh cửa đi vào Nội đường, chỉ có duy nhất giáo hoàng bệ hạ là có thể mở được.” Ngữ khí của Hussein có chút quỷ dị:” Nhưng vào buổi tối hôm đó, ta đang tĩnh tọa ở trong Thánh đường thì nghe được một thanh âm từ Nội đường truyền ra… Nó phảng phất như một tiếng kêu thét, một tiếng hô hoán. Với tu vi của ta thì không thể sinh ra ảo giác nào cả, cho nên ta lập tức đứng lên, tìm tòi xung quanh một lượt. Ta lo là có ngoại nhân xông vào… nhưng sau đó ta phát hiện một chuyện khiến ta kinh hãi.”
“Cánh cửa Nội đường?” Đỗ Duy suy đoán.
“Đúng thế, cánh cửa Nội đường chỉ có giáo hoàng bệ hạ mới có thể mở ra. Cánh cửa vốn là bị ma pháp cầm cố, vào lúc này tự nó đã mở ra.” Hussein lắc đầu, biểu tình trên mặt phức tạp, cũng không biết đó là xúc động hay là hối hận nữa.
Hoặc là.. có cả hai loại.
“Ngươi đã tiến vào chứ?” Đỗ Duy thở dài một tiếng, sau đó thấp giọng lắc đầu nói: “Không cần hỏi, chắc chắn là ngươi đã vào rồi.”
“Nếu đổi là ngươi, ngươi có đi vào không?” Hussein cười khổ.
Đỗ Duy không có gì để nói.
Sẽ thế nào?
Đương nhiên vào, một gã kỵ sĩ trẻ tuổi, đang trong những năm tháng sáng láng nhất của kiếp nhân sinh, độ tuổi huy hoàng, tràn trề nhiệt huyết và hiếu kỳ với cuộc sống, hơn thế nữa còn sở hữu một bản lĩnh cường đại, người tài cao thì lá gan lớn… Gặp phải loại chuyện kỳ quái như thế, đương nhiên sẽ vào xem ngọn nguồn của nó!
“ Ta tới tận bây giờ vẫn suy nghĩ một vấn đề: nếu buổi tối hôm đó ta không đi vào, thì thật tốt biết bao. Nếu ta không phát hiện ra tất cả những thứ bên trong, vậy thì bây giờ có lẽ ta vẫn là kỵ sĩ trưởng Thần thánh kỵ sĩ đoàn của Thần điện, với địa vị tôn sùng được vạn người kính ngưỡng.” Hussein thở dài.
“Không.” Đỗ Duy lắc đầu, hắn rất điềm tĩnh nói:” Nếu sau cánh cửa đó quả thật là những bí mật hay những điều nhục nhã lớn nhất mà không thể công khai của Thần điện… Vậy, cho dù ngươi không đi vào, cho dù ngươi ngay lúc đó hồi báo tới giáo hoàng… Ta đoán rằng, mười phần thì phải có tám chín, sau chuyện đó ngươi cũng sẽ bị giáo hoàng nghĩ biện pháp diệt khẩu thôi!”
Không còn gì phải nghi ngờ nữa, suy đoán này của Đỗ Duy rất có đạo lý. Cho nên Hussein không có cãi lại.
"Trong Nội đường, lưu giữ mười ba huy chương kỵ sĩ, mười ba tấm huy chương Thần thánh kỵ sĩ cao cấp. Hình dáng của huy chương rất cổ xưa, vừa nhìn đã nhận thấy là đồ vật đã trải qua rất nhiều thế hệ rồi.” Hussein nheo mắt, hồi tưởng tới buổi tối đã thay đổi vận mệnh của hắn:”Lúc ấy ta rất khiếp sợ, rất mê hoặc, bởi vì tuy ta không phải là ma pháp sư nhưng ta cũng có thể cảm giác được … khí tức ma pháp trong căn phòng đó, tuyệt đối không thể là cái gì được thêm vào để chúc phúc hay thiện ý! Đó chính là một loại ma pháp làm cho toàn thân người ta cảm thấy khó chịu, cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy tê cóng! Âm u khủng khiếp, khiến cho từ sâu thẳm bên trong linh hồn con người dấy lên một sự sợ hãi!
Sau đó, trên mặt Hussein mang theo một nụ cười quỷ dị:"Mười ba tấm huy chương được đặt trên một chiếc bàn đá, trên đó in khắc danh tự của chủ nhân những huy chương này… Tổng cộng có mười ba danh tự, ngươi đoán xem, cái tên đầu tiên ở trên cùng mà ta nhìn thấy là của ai?"
Đỗ Duy sớm đã đoán ra, hắn cảm thấy trong miệng có chút đắng chát, thấp giọng nói:"Aragon -Rowland?"
"Đúng, chính là y."
Aragon - Rowland.
Từ khi gặp phải một loạt các bất ngờ ly kỳ đó, có vẻ như tất cả các câu chuyện kỳ quái mà truyền kỳ, đều liên hệ cùng với cái danh tự hiển hách này!
Tinh không hạ đệ nhất cường giả! (Cường giả số một dưới bầu trời đầy sao!)
Kẻ khai sáng đế quốc!
Hoàng đế khai quốc!
Thần thánh kỵ sĩ cường đại nhất trong lịch sử!
Cường giả nhân loại giao dịch với ác ma…
Và còn một loạt các chuyện khác nữa…!
Nhưng hiện giờ, ở trước cái tên này, sợ rằng phải thêm vào một danh hiệu hiển hách nữa:
Phản đồ lớn nhất trong lịch sử của Thần điện!
"Sự tình vẫn chưa kết thúc." Xem ra hôm nay Hussein đã tặng cho Đỗ Duy một sự "ngạc nhiên" rất rất lớn.
Trên khuôn mặt kỵ sĩ thậm chí đã lộ ra một nụ cười ác ý:"Ngươi là một vị quý tộc, con cháu của nhà Rowling (La Lâm). Ngươi đã được tiếp thu sự giáo dục tốt, nhất định đã học qua lịch sử, đặc biệt là lịch sử khai quốc của đế quốc Rowland. Tin rằng ngươi đã từ trên những sách lịch sử đó thấy qua, hoàng đế khai quốc của đế quốc vĩ đại, Aragon - Rowland bệ hạ năm đó đã từng chỉ huy một đội kỵ sĩ đoàn thần bí mà vô địch khiến cho vô số địch nhân nghe danh mà sợ mất mật, quét sạch những cường giả của đại lục! Những tư liệu lịch sử ghi lại, mỗi một vị thành viên thuộc kỵ sĩ đoàn đó đều là kẻ mạnh một phương, đều có thực lực đỉnh cao ở đại lục, nhưng bọn họ lại tuyệt đối vô điều kiện mà cống hiến cho bản thân Aragon, gần như là lực lượng riêng thân cận nhất của y! Toàn bộ đều là những kẻ cuồng nhiệt trung thành với Aragon!"
"Ta đã nghe nói, đoàn đó được gọi là 'St. Rowland (Thánh La Lan) kỵ sĩ đoàn'. Những kẻ thuộc kỵ sĩ đoàn đều là cái bóng của Aragon, là lực lượng đắc lực nhất của y, cường đại mà thần bí. Nhưng tất cả những ghi chép đều không có thuật lại những chuyện liên quan đến nó, không có bất kỳ tư liệu nào về các thành viên kỵ sĩ đoàn... Dù chỉ một cái tên cũng không. Chúng ta chỉ biết dưới tay Aragon đã có một kỵ sĩ đoàn vô địch, nhưng lại không biết nó đến từ nơi nào, thành viên của nào là ai. Nhưng nó đã lập ra nhiều công lao hiển hách trong cuộc chiến tranh thống nhất đại lục. Cuối cùng, ở trước danh tự của nó đã được thêm một danh hiệu 'Saint (thánh)’, trở thành 'St. Rowland kỵ sĩ đoàn'. Trong lịch sử của đại lục đã xuất hiện vô số kỵ sĩ đoàn cường đại, kể cả Thần thánh kỵ sĩ đoàn hiện giờ của Thần điện. Nhưng được công nhận là kỵ sĩ đoàn đỉnh cao, trước danh xưng được thêm một chữ 'Saint' thì chỉ có một mình 'St. Rowland kỵ sĩ đoàn' mà thôi."
Đỗ Duy quả nhiên là bác học, những sách sử thuở bé xem qua, những thứ sử liệu ghi chép trân quý ít có, hắn gần như đã thành thục hết trong đầu, khi nói ra thì nhẹ nhàng không hề tốn sức, không chút ngắc ngứ.
"Vậy, ta nghĩ ta có thể nói cho ngươi biết những tư liệu liên quan đến kỵ sĩ đoàn này." Hussein cười khẽ, nhưng tiếng cười của hắn làm cho người ta nghe mà dựng cả tóc gáy.
"Trong kỵ sĩ đoàn đó, thật ra thành viên cũng không nhiều, kể cả bản thân Aragon bên trong, tổng cộng chỉ có mười ba người! Là mười ba người!" Thanh âm trầm thấp của Hussein giống như đang nguyền rủa vậy:"Hơn nữa… cái ta phải đặc biệt nói cho ngươi là, mười ba người đó, mỗi một người ít nhất đều có thực lực không phân cao thấp với ta! Là Thánh kỵ sĩ, hoặc là... tiếp cận Thánh kỵ sĩ! Mười ba cường giả đỉnh điểm của đại lục, mười ba kẻ nguyện điên rồ bán mạng cho Aragon suốt cả cuộc đời!"
Đỗ Duy nhận ra mình đã không nói nổi ra lời nữa.
Nội đường của Thánh đường dùng ma pháp nguyền rủa tà ác mà trấn áp linh hồn của mười ba vong linh, trong đó có cả Aragon!
Mà trong lịch sử, kỵ sĩ đoàn “St. Rowland“ cường đại nhất được truyền kỳ với những chiến công hiển hách tạo dựng nên đế quốc, kể cả Aragon bên trong, thì tổng số thành viên vừa hay là mười ba người! Không thừa không thiếu là mười ba người!
Hít thở một hơi thật sâu, Đỗ Duy cảm thấy ngữ khí của mình đã có chút cứng ngắc:”Ngươi muốn nói….”
“Đúng thế.” Gã kỵ sĩ bình tĩnh gật đầu.
“Vong linh của khai quốc hoàng đế bệ hạ bị trấn áp ở…”
“ Đúng thế.” Gã kỵ sĩ lại gật đầu như trước.
“Cả những anh hùng của St. Rowland kỵ sĩ đoàn công lao chói lọi trong công cuộc khai sáng đế quốc cũng …”
“Đúng thế.” Gã kỵ sĩ vẫn tiếp tục gật đầu.
Dám đem linh hồn của khai quốc hoàng đế trấn áp bằng lời nguyền rủa muôn đời ở trong Thánh đường!
Dám đem mười ba linh hồn của những công thần lớn nhất khai sáng đế quốc đặt dưới lời nguyền rủa muôn đời bên trong Thánh đường!
Không ngờ, Thần điện dám làm ra loại chuyện ‘ghê gớm’ thế này?
Mẹ nó! Một đám xấu xa Thần điện này lá gan thật lớn quá! Bọn chúng không sợ hoàng thất của Rowland đế quốc liều mạng với bọn chúng sao? Bọn chúng không sợ con dân đế quốc biết được anh hùng khai quốc của mình bị người ta đối đãi như thế sẽ bạo động ư? Mẹ nó! Mẹ kiếp, mẹ nó chứ!
Đỗ Duy liên tục hô hấp thật sâu vài lần. Hắn nhận ra rằng, hắn không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm tình của mình bây giờ nữa.
Cho nên, hắn không thể làm gì khác hơn là dùng từ ngữ đơn giản mà trực tiếp nhất và có thể biểu hiện tâm tình trong lòng giờ phút này.
Đỗ Duy nói với ngữ khí khô khan: "Rất tốt! Rất ghê gớm!"