Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, vòng qua vực sâu đáng sợ đó, đoàn người đi đến một cửa động.


Cửa động này và những nơi khác có chút khác nhau. Cái đầu tiên không giống chính là: cửa động này đã được dùng nham thạch đóng kín. Ngoài ra trên mặt nham thạch có thấp thoáng chạm trổ một cái huy chương của loài người. Đỗ Duy chỉ nhìn một cái, đã nhận ra đây là huy chương của gia tộc Hoa Bụi Gai, cũng chính là huy chương của Aragon.


Huy chương này Đỗ Duy chỉ là ở một số ít văn kiện mới thấy qua, bởi vì đế quốc Rowland bây giờ, quốc kì của đế quốc mặc dù cũng là Hoa Bụi Gai, nhưng so với huy chương ở trên cánh cửa sắt này có khác biệt rất lớn. Do sự thay thế của dòng dõi hoàng thất đế quốc, từ thời kỳ sớm nhất của gia tộc Hoa Bụi Gai khi chỉ có một dòng dõi của Aragon, sau này đã trở thành gia tộc dòng dõi của huynh đệ y, rồi tiếp đến đổi thành nhà Augustine hiện giờ, huy chương hoàng thất đã trải qua mấy lần thay đổi và sửa sang. Trên huy chương của gia tộc Hoa Bụi Gai vào thời kỳ ban đầu đã được thêm vào con dấu in của rất nhiều các dòng họ mà sau này đã trở thành hoàng thất.


Mà với sự học rộng, lắm tài của Đỗ Duy, một cái liếc mắt là nhìn ra được, trên cửa sắt này chính là huy chương Hoa Bụi Gai thuần túy nhất thuộc về thời đại Aragon vào thuở xa xưa của đế quốc Rowland.


Lão ma pháp sư mở ra cái hộp dài mà tộc trưởng Long tộc đưa cho, cầm lấy cái ‘chìa khóa’ dùng để mở bí thất này.


Điều làm cho mọi người ngạc nhiên chính là, cái được gọi là ‘chìa khóa’ này, không ngờ lại là một đoạn sừng đứt!


Nghĩ đến nửa chiếc sừng đứt nọ trên đỉnh đầu tộc trưởng Long tộc, Đỗ Duy lập tức hiểu ra chuyện gì.


“Đừng có nhìn ta như vậy, chính ta cũng không nghĩ tới chìa khóa lại là cái thứ này.” Lão ma pháp sư một tay vuốt sống mũi, một tay cầm ‘chìa khóa’, mồm lẩm bẩm: “Khó trách… khó trách mà…”


Hai trăm năm trước, lão ma pháp sư từng đi đến nơi này tìm kiếm di sản mà Aragon để lại. Chỉ là, lúc ấy lão còn chưa tìm được lời tiên đoán. Do đó, tộc trưởng Long tộc bảo vệ nơi này tự nhiên đã không chịu để cho lão đi vào bí thất, cũng chưa từng giao ra chìa khóa. Vì vậy, hai người còn đã đánh nhau một trận, kết quả lão ma pháp sư không địch lại, chỉ có thể tiếc nuối mà rời đi.


“Muốn tộc trưởng Long tộc giao ra chìa khóa phải có hai điều kiện. Một cái chính là phần giao kèo cùng với Long tộc, vật này lần trước tới đây ta đã có. Đáng tiếc, điều kiện thứ hai không phù hợp, bởi vì ta không phải là ‘sứ mạng giả’ trong lời tiên đoán của Aragon.” Lão ma pháp sư vừa cười, vừa lấy nửa cái sừng rồng đưa cho Đỗ Duy: “Cầm đi, bí thất này chỉ mình ngươi có thể đi vào, chúng ta đều không được.”


Đỗ Duy cầm lấy nửa chiếc sừng đứt đó. Dưới ánh mắt cổ vũ của lão ma pháp sư, hắn đi tới trước cửa hang động.


Nhìn huy chương Hoa Bụi Gai trên nham thạch trước mặt to vừa bằng cái chậu rửa, Đỗ Duy cầm nửa chiếc sừng đứt, mò mẫm một hồi, nhưng vẫn không biết làm cách nào sử dụng ‘cái chìa khóa’ này.


Nếu nói cái này là chìa khóa, ít nhất phải có một cái lỗ khóa chứ?


Đỗ Duy nhịn không được mà càu nhàu.


Nhưng mà trên tảng nham thạch này, nào có lỗ khóa gì đâu?


“Làm thế nào sử dụng đây?” Đỗ Duy quay đầu lại hỏi một câu.


Lão ma pháp sư giương tay ra, trả lời rất thẳng thắn: “Ta không biết.”


Không biết?


Đỗ Duy trợn trắng con mắt.


“Đúng, ta không biết.” Lời nói của lão ma pháp sư khiến cho Đỗ Duy rất căm tức: “Người là người trong lời tiên đoán, chỉ có ngươi mới có thể mở cánh cửa này. Lời tiên đoán đã định sẵn vậy, ngươi chắc chắn có thể mở. Còn về mở như thế nào, ta tin rằng ngươi hẳn sẽ có biện pháp.”


Vậy cũng tính là trả lời à?


Đỗ Duy nén lửa giận lại, đưa tay lên tảng đá cẩn thận mò mẫm lần nữa. Khối nham thạch bịt kín hang động này không theo quy tắc gì, bề mặt gồ ghề xù xì. Duy nhất một chỗ rất nhẵn nhụi chính là huy chương Hoa Bụi Gai, cũng là nơi bị người ta dùng kiếm gọt đi.


Khoan đã…


Đỗ Duy vuốt ve huy chương Hoa Bụi Gai, đột nhiên cảm giác mặt trên tựa hồ có một miếng đá nhỏ gồ lên ngay chính giữa huy chương. Hắn nhẹ nhàng ấn một cái, liền phát hiện ra khối gồ đó lập tức sụt vào trong, lộ ra…


Hai cái lỗ nhỏ!


Hai cái?


Đỗ Duy sửng sốt, nhưng trong tay chỉ có một ‘chìa khóa’ mà!!


Hơn nữa, mô phỏng theo độ dày của chiếc sừng rồng đứt trong tay, có vẻ như cũng không cắm vào được, kích thước không hợp a.


Tuy nhiên, Đỗ Duy dù sao cũng không phải là người câu nệ giữ mãi một lối nghĩ. Hắn suy tư một hồi, thấp thoáng cảm giác thấy vị trí cùng khoảng cách của hai cái lỗ nhỏ ở trên huy chương này, dường như giống đôi mắt của người….


Sau đó, dưới ánh mắt nhìn khó hiểu của mấy người phía sau, Đỗ Duy ghé đầu lại, hai mắt dòm vào hai lỗ nhỏ trên huy chương…


Tiếp theo, phép mầu đã xảy ra.


Từ hai cái lỗ nhỏ ở trên huy chương đột nhiên bắn ra hai luồng ánh sáng chói mắt. Hai chùm sợi ánh sáng này đâm thẳng vào hai mắt Đỗ Duy! Theo lý mà nói, ánh sáng mạnh mẽ như vậy mà chiếu thẳng vào mắt, sẽ có thể khiến cho người bình thường bị đui mù trong thời gian ngắn!


Nhưng mà hình như Đỗ Duy lại không có bất cứ cảm giác gì. Hắn chỉ cảm thấy trong mắt đã tiếp nhận được luồng ánh sáng mãnh liệt. Tia sáng mặc dù rất mạnh, nhưng dường như căn bản không hề gây khó chịu cho con mắt, ngược lại còn cảm thấy rất êm dịu, rất thoải mái. Rất nhanh sau đó, giống như có cái gì nhen nhóm lên một sức mạnh nào đó trong thân thể, Đỗ Duy cảm giác được ánh mắt mình có thể đi qua hai lỗ nhỏ, trực tiếp dò vào bên trong nham thạch! Xuyên qua rồi!


Sau khi nhìn qua được hai lỗ nhỏ, Đỗ Duy phảng phất như nhìn thấy cái gì đó…


Trong nháy mắt đấy, Đỗ Duy mơ hồ cảm giác được mắt mình nhìn thấy… ảo giác.


Là ảo giác đấy…


Trước mắt, từng bóng từng bóng người hiện lên, nhưng toàn bộ đều là những người đàn bà mình biết và gặp qua… con bé ngốc nghếch nói lắp Vivian; mỹ nữ băng tuyết bạo lực Joanna; một thân áo đỏ, tóc dài chân trần Semel ; kị sĩ vinh dự đầu tiên thu nhận của mình - cô em đậm đà chân dài Roline (Nhược Lâm)…


Lần lượt từng mỹ nữ lóe qua trước mắt mình… Vì sao đều là đàn bà?


Trong lúc Đỗ Duy đang lạ lùng, phảng phất một tiếng nói nho nhỏ đã nhẹ nhàng thọc vào trong lòng hắn: Ài, con mắt cám dỗ… thì ra Chris cho ngươi thứ này.


Không đợi Đỗ Duy tỉnh táo trở lại, hắn bỗng cảm thấy thân thể không còn…


Trong lúc này, mấy người đứng phía sau Đỗ Duy đều mở to hai mắt nhìn – đương nhiên, ngoại trừ Medusa nữ vương. Thân thể Đỗ Duy giống như một khối băng tuyết bị tan chảy vậy, cứ thế ‘tan’ vào trong tảng nham thạch, nhanh chóng biến mất không thấy đâu!


Đỗ Duy cảm thấy mình ở trong một mảng tối đen. Đúng vậy, hoàn toàn tối tăm, không có lấy một tia ánh sáng nào.


Nhưng ngược lại, điều lạ thường chính là Đỗ Duy lại cảm thấy mình có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ chung quanh!


Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như bản thân đã biến thành kẻ trời sinh đã có đôi mắt nhìn được ban đêm vậy! Đỗ Duy cũng không biết tại sao phát sinh tình huống này, nhưng hắn chắn chắn rằng, quá nửa là có quan hệ với luồng ánh sáng chói vừa rồi chiếu vào mắt mình.


Đây là một con đường rất ngắn và nhỏ hẹp, ở đằng sau là một khối nham thạch to --- Nhưng bản thân làm thế nào mà thông qua được khối nham thạch để vào đây? Chính Đỗ Duy cũng có phần mê mụ.


Phía trước, phảng phất là một mảng sương mù kỳ lạ. Mảng sương mù này che lấy hết thảy, không nhìn rõ bất cứ thứ gì…


Tiếp tục đi tới chăng?


Cảm giác bản năng của Đỗ Duy cho thấy mảng sương mù nọ tựa hồ mang theo mối nguy hiểm rất mãnh liệt. Đây là một loại cảnh giác vốn có. Đỗ Duy suy nghĩ một hồi, rồi hắn nhẹ nhàng lột chiếc mũ xuống, sau đó ném tới trong mảng sương mù…


Soạt!


Một thanh âm nhỏ bé mà lại rất rõ ràng. Chính vào lúc mí mắt Đỗ Duy đang hạ xuống, cái mũ vừa chạm vào tầm của sương mù, đột nhiên trong không khí liền xuất hiện vô số mũi nhọn, trong nháy mắt đã đem cái mũ đáng thương cắt thành rất nhiều mảnh vụn nhỏ bé!


Mẹ kiếp! Đúng ra là nát như tương!


Đỗ Duy lại hít một làn hơi lạnh.


Ta nên làm cái gì bây giờ? Tiếp tục đi tới?


Đỗ Duy dĩ nhiên không muốn mình bị mảng sương mù này cắt thành thịt băm!


Đúng lúc này, sâu trong đáy lòng hắn lại một lần nữa vang lên thanh âm nọ:


‘Ngươi có chìa khóa không?’


Chìa khóa?


Đỗ Duy nhịn không được nhìn dáo dác, nhưng không có cái gì ở hai bên cả, chỉ có vách đá đen như mực. Hắn lấy hơi kêu lớn lên: “Ai? Ai vừa nói chuyện với ta?”


‘Ngươi có chìa khóa không?’


Đỗ Duy đề phòng nhìn về sương mù kia: “Chìa khóa? Ta có!”


Nói xong, hắn giơ cao tay lên, khua vẫy một nửa cái sừng rồng.


Tiếp theo lại không có thanh âm gì nữa. Đỗ Duy đợi một hồi cũng không có bất cứ câu trả lời nào nữa. Thanh âm kỳ lạ kia cũng không thấy truyền đến nữa.


Cái chìa khóa?


Chìa khóa…


Đỗ Duy do dự một hồi, nhìn nửa đoạn sừng rồng đứt trong tay. Hắn cắn răng, sau đó thử thăm dò đi lên phía trước vài bước…


Khi một đầu ngón chân chạm tới rìa của mảng sương mù, Đỗ Duy lập tức cảm giác được trong sương mù ào ra một lực lượng mạnh mẽ! Rồi tức thì ‘soạt’ một tiếng, mũi giày của hắn liền bị cắt lìa! Còn may là chiếc giày rất lớn, mũi giày bị mất đi, lộ ra năm ngón chân trần trụi. Đỗ Duy vội rụt chân lại, mắng to: “Cái quái quỉ gì đây? Lão tử (bố mày) có chìa khóa! Nhưng mà chìa khóa này có tác dụng rắm gì vậy!”


Chửi xong một câu này, Đỗ Duy liền hối hận!


Phảng phất như là mình đã khuấy động lên phản ứng gì đó của sương mù, sương mù vốn cô đọng im lìm, bỗng hướng tới chỗ của Đỗ Duy mà tràn ngập đến!


Đỗ Duy hoảng sợ kêu lên một tiếng. Hắn vội vàng lui về phía sau, nhưng mà ở trong con đường chật hẹp này, có thể chạy được bao xa đây? Chỉ trong chốc lát, hắn đã lùi tới sát cạnh tảng nham thạch ở phía sau, không cách nào lùi thêm được một bước nữa!


Mẹ kiếp! Đây rốt cuộc là di sản mà Aragon để lại, hay là một cái bẫy giết người chứ!


Mắt thấy đám sương mù kia đã cuốn bay lên, Đỗ Duy thở dài một tiếng, con tim cứng rắn lại, rồi nhắm mắt…


Thuận theo số trời vậy!


Cũng không biết trải qua bao lâu, đợi khi Đỗ Duy mở mắt, lại phát hiện ra mình cũng không có bị cắt thành thịt băm. Mảng sương mù nọ đã quấn mình vào trong, chỉ là… trên nửa cái sừng rồng cầm trong tay lại phát ra từng vòng ánh sáng êm ái. Ánh sáng đó bọc lấy Đỗ Duy vào trong nó, làm cho sương mù tràn ngập quanh thân, nhưng căn bản không thể nào xâm nhập được vào trong cái vòng do ánh sáng tỏa ra.


Dựa vào vòng ánh sáng, soi đường đi lên phía trước trong sương mù, Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua cái sừng rồng tựa như cây đuốc trong tay. Hắn ráng ổn định tâm thần, rồi tiếp tục đi vào trong…


Đi qua hết màn sương mù, cuối cùng thì Đỗ Duy đã thấy được cái gọi là ‘bí thất’ trông như thế nào.


Không có gì thần kì như trong tưởng tượng, cũng không có cất giữ “thanh kiếm vương giả" gì đó. Đây chỉ một cái hang động buồn tẻ, nhạt nhẽo, thậm chí có phần rét lạnh.


Điều khác biệt duy nhất chính là trong hang động này có đặt một cái quan tài đá rất cồng kềnh, vừa vuông vắn, vừa to lớn… Ừm, ít nhất món đồ chơi này nhìn từ mô hình rất giống một cái quan tài!


“Ngươi đã đến rồi? So với tưởng tượng của ta thì chậm hơn rất nhiều.”


Trong lúc Đỗ Duy đang cẩn thận đánh giá xem cái chỗ này còn có cái gì –-- Thực sự đã làm hắn buồn bực, cái hang động này rất nhỏ, thậm chí so với cái buồng ngủ trong nhà của Đỗ Duy còn nhỏ hơn một chút. Xem ra cũng không có chỗ nào có thể cất giấu đồ quý giá. Rất nhẵn nhụi, liếc một cái là nhìn thấy được cả cái hang động rồi.


Nhưng thanh âm đột nhiên vang lên đã khiến cho Đỗ Duy giật nảy mình!


“Rốt cuộc là ai?” Đỗ Duy trầm giọng, ngó nghiêng bốn phía: “Trốn trong bóng tối mà nói chuyện, thì rất thú vị sao?”


“Rất thú vị.” Thanh âm này khá cổ quái, mà quan trọng nhất là, dường như nghe ra nó có chút quen tai: “Bởi vì nhìn vẻ mặt của ngươi rất sáng láng. Chẳng lẽ ngươi sợ hãi sao?”


Lập tức, trên vách tường hang động hiện ra một cái bóng. Sau đó một người ở trong vách núi từ từ đi ra.


"Là ngươi?" Đỗ Duy nhíu mày, kinh ngạc nhìn về kẻ trước mặt. Sau đó, hắn trầm giọng nói: "Đường đường là tộc trưởng Long tộc, không ngờ cũng làm trái lại lời hứa hẹn của chính mình? Long tộc các người không phải là luôn rất kiêu hãnh sao?"


Đáng kinh sợ thay, kẻ từ trong vách tường đi tới dường như chính là tộc trưởng Long tộc với cái sừng trên đầu đã bị thiếu mất một nửa!


“Ta làm trái lời thề sao?” Vị tộc trưởng Long tộc cười lạnh đi ra, sau đó tùy tiện ngồi lên trên quan tài đá ở chính giữa hang động, dáng vẻ của y dường như rất thoải mái. Thậm chí y còn vẫy tay với Đỗ Duy: "Qua đây đi, để đợi được tới ngày hôm nay, ta đã phải chờ quá lâu rồi!"


Đỗ Duy thận trọng nén lại tâm tình bản thân. Bởi hắn hiểu rõ được, mình tuyệt đối không có năng lực trêu chọc vị tộc trưởng Long tộc mạnh mẽ này – một kẻ mạnh mà ngay cả lão ma pháp sư bên ngoài cũng không phải là đối thủ. Đỗ Duy hiểu được rằng tốt hơn cả là mình nên nhẹ cúi đầu, giữ một chút cung kính với đối phương.


“Vậy được rồi… ít nhất ngươi cũng nên nói cho ta biết, vì sao ngươi lại ở chỗ này.” Giọng nói Đỗ Duy đã dịu đi rất nhiều.


Tộc trưởng Long tộc ngẩng đầu, trong ánh mắt y mang theo một nét cười cợt láu cá: "Ta hứa với Aragon, giúp hắn chăm sóc một số đồ vật. Theo như lời hắn, chờ đợi truyền nhân mà có mang khí tức ác ma đến. Ngoài người này ra, bất cứ kẻ nào khác cũng không được mở nơi này mà xem đồ vật hắn để lại!"


"Đúng vậy, vậy tại sao ngươi có thể đi vào đây?" Đỗ Duy thở dài.


"Bởi vì, nơi này là địa phương của ta, cả tòa Thần sơn đều là lãnh địa của ta. Ở chỗ này, ta có thể đi tới bất cứ nơi nào, đương nhiên cũng kể cả bí thất này. Hơn nữa, trong nội dung của giao kèo giữa ta và hắn, chỉ nói rằng ngoài truyền nhân của hắn ra thì không được cho ai mở đồ của hắn, trong đó cũng tính cả ta. Cho nên nhiều năm như vậy trôi qua, mặc dù ta tò mò muốn chết, nhưng cũng không có làm trái lời thề mà xem thứ hắn để lại. Nhưng mà…" Tộc trưởng Long tộc há miệng cười: "Nhưng mà, trong nội dung của cái giao kèo giữa chúng ta đó, cũng tuyệt không có cấm khi truyền nhân của hắn đến lật xem những đồ vật này, ta không được ở bên cạnh nhìn, đúng không?"


Đỗ Duy hơi sững người một chút, sau đó cười khổ nói: "Ý của ngươi là, ngươi không chạm vào đồ vật của y, nhưng có thể ở tại một bên nhìn xem ta mở những thứ mà y để lại. Cho nên, nghiêm khắc mà nói, ngươi cũng không có làm trái lời thề?"


"Đúng vậy." Tộc trưởng Long tộc trả lời rất thẳng thắn.


Gã này rất có thiên phú làm chính khách. Đỗ Duy bình phẩm ngầm một câu.


Nhưng đứng ở trên đất của người ta, hơn nữa đối phương còn là cái loại cường giả chỉ một cái phất tay là có thể làm cho mình tan thành mây khói, Đỗ Duy cũng không có tư cách phàn nàn với y.


“Muốn nhìn thì cứ nhìn.” Đỗ Duy chép miệng, dù sao thì trong lòng hắn đối với cái thân phận ‘sứ mạng giả’ chó má này thật ra cũng có ý coi thường.


"Ngươi thật sự là truyền nhân của Aragon?" Tộc trưởng Long tộc rất thích thú đánh giá Đỗ Duy: "Ngươi cùng kẻ bên ngoài kia có lẽ có rất nhiều sự khác nhau."


“Ai? Lão ma pháp sư kia à? Lão bất tử (già chẳng chịu chết) đó ư?” Dù sao thì lão khốn đó không ở bên cạnh, trong lời nói của Đỗ Duy cũng không cần nhũn nhặn như trước nữa. Nỗi căm giận phải nhẫn nhịn trên đường rốt cuộc cũng có thể phát ra được.


"Đúng vậy, hắn tôn kính Aragon như thần linh vậy." Tộc trưởng Long tộc cười nói: "Nhưng mà ngươi, hình như lại không để trong lòng mọi chuyện phát sinh ở nơi này."


"Ngươi nói rất đúng." Đỗ Duy gật đầu, hắn không thèm che dấu chút nào cách nghĩ trong lòng: "Aragon vĩ đại thì sao, đó là việc của y. Cho dù người có vĩ đại hơn nữa, ta cũng sẽ không sẵn lòng với chuyện sau khi y chết cả ngàn năm, đột nhiên có một kẻ vớ vẩn nào đó chạy đến mà nói muốn ta bỏ hết tất cả cuộc sống của mình sau này để đương đầu với nguy hiểm có thể bị chặt đầu, kế thừa di chí gì đó của y.”


Tộc trưởng Long tộc sửng sốt một chút, sau đó cười lớn lên: "Nói rất hay! Tuy nhiên, ta còn muốn sửa lại một điều của ngươi: Aragon cũng không phải là một kẻ vĩ đại gì, hắn là một tên tiểu nhân đê tiện!"


Đỗ Duy không nói gì cả. Mặc dù hắn không quá nguyện ý kế thừa di chí của Aragon, nhưng mà nói Aragon là một tên tiểu nhân đê tiện… Đỗ Duy cho rằng hẳn là vì từng thua Aragon mà tộc trưởng Long tộc đã sinh ra tâm lý nho chua*.


(Chú thích: * tâm lý nho chua: xuất phát từ câu chuyện ngụ ngôn đã được lưu truyền rộng rãi: con cáo đói bụng, thấy trên cành nho có treo lủng lẳng nhiều chùm nho, muốn hái mà không hái được, lúc rời đi lẩm bẩm tự nói: « nho đấy là nho chua mà ». Trong ngành tâm lý học, người ta gọi là « tâm lý nho chua ». Ý chỉ khi những người không thể nào thỏa mãn được nhu cầu của mình sinh ra cảm giác chán nản, để bỏ được cái cõi lòng bối rối đấy, đã tự vẽ ra những « lý do » để an ủi mình, giúp mình thoát khỏi sự dằn vặt.)


"Ngươi không tin?" Tộc trưởng Long tộc lộ ra một nét tức tối, y cười lạnh liên tục: "Vậy, ngươi đã thấy hình dáng bây giờ của ta chưa? Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Một vị tộc trưởng Long tộc, tại sao lại có hình dáng loài người chứ?"


"Cái này… không phải là tự ngươi biến thành như vậy sao?" Đỗ Duy cẩn thận hỏi.


"Ngươi nghĩ như vậy là rất hay ho à?" Tộc trưởng Long tộc lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ rằng ta thích biến thành hình người… À, đúng là ta thích thỉnh thoảng làm như vậy, bởi vì với hình dáng này ta mới có thể lặng lẽ tiến vào thế giới loài người mà thăm thú. Nhưng điều này cũng không nói lên rằng ta thích để thân thể mình biến thành một loài người nhỏ yếu! Ta là thuộc Long tộc! Là rồng!"


Gã này đang nói chuyện, thì lại bỗng cáu bẳn lên. Y đứng dậy rồi chợt cất một tiếng gầm nhẹ, khiến cho Đỗ Duy đứng cũng không vững: "Ta nói cho ngươi biết, từ sau khi Aragon cái tên tiểu nhân hèn hạ đó dở độc thủ với ta, những năm gần đây, ta chỉ có thể duy trì cái hình dạng bây giờ!! Ta không thể lấy lại thân rồng!! Chỉ có thể biến thành bộ dáng như thế này thôi!"


Đỗ Duy nghẹn lời, sau đó hắn suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ tới một thứ!


Chẳng lẽ là… suối trẻ mãi không già! Con suối có thể làm cho người ta đọng lại hình dáng lâu mãi?!


Gagewu đáng thương sau khi biến thành chuột đã uống nước suối trẻ mãi không già, nên chỉ có thể mãi mãi làm một con chuột!


Còn vị tộc trưởng Long tộc này, chẳng lẽ…


Dù sao thì Đỗ Duy biết rằng, Aragon đã từng tìm kiếm suối trẻ mãi không già!


"Năm đó, khi cái tên xấu xa hèn hạ kia tìm đến nơi này, ta còn là mình rồng! Hắn căn bản không thể chiến thắng ta! Khi đó, hắn chỉ đi một mình, nói là muốn tìm ta khiêu chiến! Lúc đầu hắn gạt ta đó chỉ là khiêu chiến thuần túy, vì muốn chứng minh thân phận là kẻ mạnh số một đại lục của hắn! Và ta đã nhận lời! Tổng cộng chúng ta đã kịch chiến ba ngày ba đêm, hừ, cái gì ‘Tinh không hạ đệ nhất cường giả’ chứ! Chỉ là loài người các ngươi tự phong! Cho dù là cường giả số một của loài người các ngươi như Aragon, cũng không cách gì chiến thắng được ta! Ba ngày ba đêm, chúng ta không phân thắng bại. Sau đó, tên khốn nạn đó đã bày ra quỷ kế với ta.”


Đỗ Duy nghe tộc trưởng Long tộc gầm gừ giận dữ, hắn đã nhịn không được phải than thở: “Sau đó thì sao? Y thừa dịp ngươi sau khi biến hình thành con người, đã lừa ngươi uống một loại nước suối?”


“Tên khốn nạn đó, hắn không thể thắng ta, bèn dùng lời nói chọc giận ta. Hắn nói ta thân là Long tộc, được ông trời ban cho thiên phú, thân mình Long tộc vốn đã mạnh mẽ hơn loài người rất nhiều. Cho nên, dù cho chúng ta đánh ngang tay, thì thật ra cũng là vì ta đã chiếm được tiện nghi rất lớn… Do đó, ta nổi giận, liền biến thành hình dáng loài người chiến đấu với hắn!”


“Kết quả ra sao?” Đỗ Duy dùng giọng nói thương hại mà hỏi.


Kết quả không cần hỏi, chỉ nhìn sắc mặt của tộc trưởng Long tộc là biết, hiển nhiên là y đã thua.


“Ta biến thành bộ dáng loài người cùng hắn chiến đấu, đúng là ta đã thua.” Tộc trưởng Long tộc nghiến răng: “Nhưng mà, hắn đã gạt ta uống cái loại nước suối kia! Bởi thế, ta không thể khôi phục lại mình rồng! Kết quả là ta không cách nào chống lại được sức mạnh của hắn nữa! Hắn đe dọa ta, nếu ta không đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn sẽ giết chết tất cả Long tộc! Hắn đích xác rất mạnh mẽ, mà ta sau khi biến thành hình người thì đã không thể ngăn cản được hắn, cả Long tộc cũng không đối thủ có thể ganh đua với hắn! Cuối cùng, ta đã vì tộc nhân của ta, chỉ đành chịu ép buộc mà cùng hắn ký kết cái giao kèo đáng nguyền rủa đó! Nếu không phải là ta đã uống nước suối nọ, Long tộc kiêu hãnh há có thể chịu đựng bị loài người lợi dụng hơn một ngàn năm! Vì hắn mà canh giữ cái bí thất đáng chết này!” Thanh âm của tộc trưởng Long tộc rất căm tức, nhìn cái vẻ mặt dữ tợn của y, tựa như lúc nào cũng muốn nuốt chửng lấy Đỗ Duy vậy: “Hơn nữa, rõ ràng biết hắn là tín đồ của ác ma, mà Long tộc chúng ta lại là kẻ trung thành với thần linh, sao có thể giúp hắn làm những việc này! Hắn dùng mưu mẹo làm suy yếu thực lực của ta, sau đó dùng vũ lực dọa dẫm ta, mới ép buộc được ta đáp ứng giao kèo của hắn! Cái tên xấu xa đáng khinh đó!”


Còn có chuyện như vậy sao?


Mặc dù Đỗ Duy không muốn tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt!


Hơn nữa, nhìn vẻ mặt sát khí của tộc trưởng Long tộc, Đỗ Duy đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ!


Quả nhiên…


"Mà bây giờ, rất cám ơn ngươi đến đây, chuyện này rốt cuộc đã có thể ngưng rồi." Tộc trưởng Long tộc cẩn thận nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy, nụ cười trên mặt hắn không hề che giấu nét tàn nhẫn: "Ta đã kí kết cái giao kèo đó, ta đáp ứng giúp hắn giữ gìn những thứ của hắn cho đến một ngày, có người phù hợp điều kiện đến đem đi… nhưng mà…"


Vị tộc trưởng Long tộc nhẹ nhàng nắn bóp ngón tay, mỉm cười nói: "Nhưng mà, chỉ cần ngươi mở những thứ ở nơi này, thì giao kèo của ta đã hoàn thành! Aragon không thể hạn chế ta chuyện gì nữa! Ta sẽ giết chết ngươi! Giết chết ngươi cùng đồng bạn của ngươi! Tất cả những kẻ hiện giờ còn ở ngoài cửa! Hơn nữa… chuyện này cũng không vi phạm lời thề!"


Nhìn nụ cười mỉa mai của vị tộc trưởng Long tộc, Đỗ Duy ý thức được rằng mình đã gặp phải một chuyện rất khó khăn!


Hắn cười nhăn nhó, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách, ngoài miệng thì cười khổ nói: "Cho nên, ngươi mới ở chỗ này để xem ta mở những thứ kia, sau đó thì ngươi có thể giết chết ta? Rồi cả đồng bạn ta ở bên ngoài?"


"Đúng vậy." Tộc trưởng Long tộc gật đầu, y tuyệt đối không phải đang nói đùa: "Trong giao kèo không có ghi rõ sau khi sự việc hoàn thành, ta không được giết chết các ngươi! Aragon năm đó lừa ta một lần, bây giờ chính là lúc ta trả lại hắn!"


Đỗ Duy bỗng nhận ra mình rất oan uổng!


Thậm chí hắn rất muốn bắt chước vị tộc trưởng Long tộc này chửi một câu “Aragon đáng chết”!


Năm đó, ngươi vì bắt ép Long tộc ký kết giao kèo, mà đã gây tội với gã kiêu ngạo này! Bây giờ thì ngươi đã chết rồi, nhưng người ta lại muốn lấy lão tử (bố mày) ra trút giận đây này?


Aragon à Aragon, ngươi đúng là trăm kín một hở, làm hại chết mạng lão tử rồi!


"Đến đây đi, tiểu tử đáng thương." Tộc trưởng Long tộc cười lạnh một cách tàn nhẫn: "Mau mở mấy thứ này đi, ta đã đợi không được nữa rồi. Khà khà…"


Vừa nói, y vừa nhẹ nhàng nâng ngón tay lên, đầu ngón tay thoát ra một làn hơi lạnh mỏng manh. Làn hơi lạnh đó nhẹ nhàng cô đọng thành một mũi băng sắc bén lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.


Đỗ Duy có thể dám chắc, cái đao băng này nếu cắt lên người, nhất định là sẽ hết sức đau đớn…


Tộc trưởng Long tộc đã đứng ở bên cạnh Đỗ Duy, ánh mắt y nhìn Đỗ Duy giống như nhìn một con dê non đang chờ người giết mổ, chỉ vào chiếc áo quan bằng đá bên cạnh: "Mau, làm đi."


Đỗ Duy rối loạn trong lòng, liều mạng suy nghĩ tìm đối sách. Nhưng ở nơi này, đối mặt một tên khốn mà thực lực gần bằng Aragon, còn có thể nghĩ ra biện pháp gì đây?


Trước ánh mắt giết người của tộc trưởng Long tộc, cho dù Đỗ Duy muốn hối hận trong lòng, hối hận vì cái gì mà mình chạy đến cái nơi quỷ quái này, hối hận vì sao mình lại gặp được lão ma pháp sư xui xẻo đó, đồ già mà chẳng chịu chết (lão bất tử)! Hối hận vì cái gì mà mình lúc trước đã bắt nạt Vivian! Hối hận mình đang ở trong tòa thành rất tốt mà vì sao lại muốn đi đến phương nam!


Nếu lúc trước không mang theo người xuống Nam vui chơi, thì sẽ không gặp Vivian! Không gặp Vivian thì sẽ không gặp Joanna! Không gặp phải hai người các nàng, tất sẽ không một đường chạy đến đảo Ác ma! Rồi thì lão ma pháp sư cũng sẽ không ghé thăm tìm lại những thứ của đệ tử lão! Cũng sẽ không phát hiện ra chiếc sừng ác ma của mình! Dĩ nhiên sẽ không bắt cóc mình đi tới rừng rậm Băng Phong…


Cuối cùng, mình sẽ không ở trong cái bí thất nhỏ khốn khổ này, với thực lực ma pháp sư cấp ba đáng thương mà đối mặt với cây đao giết mổ của một vị tộc trưởng Long tộc mạnh mẽ!


Nhưng bây giờ hối hận liệu còn kịp ư?


Tay đã đặt lên trên nắp quan tài đá, chỉ cần dùng sức đẩy một cái là có thể mở ra. Nhưng trong lòng Đỗ Duy lại đang tranh đấu, giống như một câu hỏi kinh điển của Hamlet đang vang vọng:


Mở, hay không mở… Đó mới là vấn đề.


Ngoài ra, còn có một lời thỉnh cầu rất nghiêm túc dành cho Aragon bệ hạ.


Nếu có cơ hội gặp mặt y, Đỗ Duy thật sự rất muốn đứng đắn hỏi y một câu: ta chơi mẹ già của ngài, có được hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK