Đinh! Đinh! Đinh…
Đồng hồ treo trong thư phòng reo lên mười hai tiếng, thời gian đã đến giữa đêm, Đỗ Duy ngồi trên ghế trong thư phòng ngáp một cái chán nản, lắc lắc bình rượu trống không trên tay sau đó than nhẹ một tiếng:
- Đúng là một đêm buồn chán! - Hắn tựa như đang cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn những bức tranh vẽ tổ tiên các đời của nhà Rowling.
“Ai, đêm nay sẽ không có cái gì ma pháp sinh vật nào chui ra từ trong tranh nữa chứ!”
Trong lòng Đỗ Duy sinh ra một ý nghĩ vừa hoang đường vừa buồn cười này. Sau đó trong lòng chợt có ý định, dù sao cũng là buồn chán không có gì làm, hắn nhảy dựng lên sau đó bố trí một ma pháp kết giới ở cửa, lại mang cầu thang tới, bò lên trên giá sách, mở cơ quan trên giá sách. Nhìn lối vào đường hầm quen thuộc, Đỗ Duy cười cười rất thoải mái mà sải bước đi vào.
Trong này vẫn tối và âm trầm như thế, nhưng đối với Đỗ Duy, nơi này đã không còn gì đáng sợ. Hắn thẳng bước đi đến tầng cuối sau đó gõ trên đồ án sao bắc đẩu trên trần nhà một cái, mở ra mật thất mà lúc trước đã tìm ra di vật của Semel.
Trở lại trong căn phòng này, hắn nhìn cái bàn đá to trước mặt. Lúc trước chính ở chỗ này đã mở ra di ngôn do Semel lưu lại, đây là một ma pháp trận chỉ là sau khi xem xong di ngôn liền bị hủy đi rồi.
Thật ra nơi này cũng không còn cái gì nữa, lúc trước Đỗ Duy đã kiểm tra kỹ càng nơi này một lần, ngay cả mấy cái tủ sắt trong phòng cũng bị hắn mở ra rồi nhưng thật sự là không có cái gì đáng giá. Bất quá, đêm nay Đỗ Duy rảnh rỗi, ngồi chán trong thư phòng nên vào xem xem.
Hắn cứ thế ngồi lên bàn đá to, vuốt ve hoa văn ma pháp trên đó. Lần trước, khi đến đây, hắn vẫn còn là một tay gà mờ ở phương diện ma pháp, nhưng với thành tựu ma pháp bây giờ của Đỗ Duy, nhìn thấy sự vô cùng tinh xảo của đồ án ma pháp trận này, mới hiểu vị tằng tằng tằng tổ mẫu này của hắn có thực lực ma pháp cao minh hơn người.
Hắn chợt nhớ đã rất nhiều ngày không có tin tức gì của Semel kia rồi. “Ài, cái bà này đúng thật là nhỏ mọn, nói một tháng không thèm đếm xỉa tới mình, đúng là không thèm xuất hiện thật. Hà tất phải thế chứ!”
Hắn lười biếng nằm trên bàn đá, đôi mắt ngó mông lung lên trần nhà của mật thất. Qua một hồi, Đỗ Duy bất ngờ nhảy dựng lên, ánh mắt sáng lên, rũ bỏ bộ dáng lười nhác trước đó. Hắn cẩn thận nhìn lên trần nhà, sau đó nhíu mày.
“Hình như…Có chút gì đó không bình thường!”
Trên trần nhà của mật thất này vốn có mấy cái đồ án lõm vào, lúc lần trước, khi Đỗ Duy lần đầu đến đây cũng đã nhìn thấy. Lúc đó, khi Đỗ Duy sờ vào những chỗ lõm vào này đã phán đoán rằng đây chỉ là để khảm nạm những viên ma pháp bảo thạch nhằm chiếu sáng mà thôi. Nhưng hôm nay, theo sự gia tăng tri thức về ma pháp của Đỗ Duy, nhìn lại trần nhà, hắn đã nhìn ra điều khác thường!
Hắn nhón chân lên, cố đưa tay chạm lên trần nhà. May là bây giờ tuổi hắn đã lớn hơn, thân thể cũng cao hơn nhiều so với lần đầu đến đây. Hắn cũng vẫn đứng trên bàn đá này nhưng không tốn sức giống như lúc trước. Hằn đưa tay ra sờ trên trần nhà một hồi, dùng sức ấn lên những chỗ lõm của đồ án đó.
Đột nhiên… Ầm!
Hai tảng đá ở phía trên trần nhà đột nhiên tách ra hai bên, như một cánh cửa bị mở ra. Sau đó, bụi bậm lập tức đầy trời trút ào ào xuống. Một vật không biết là cái gì theo bụi bậm rơi xuống, nện một cú nặng nề vào đầu Đỗ Duy.
- Ai da!_ Đỗ Duy kêu lên. Hai tay ôm đầu quỳ xuống, sau một hồi đau đến nhe răng trợn mắt mới nhìn kỹ cái thứ rơi xuống.
Đó là một khối hộp vuông dẹp, vì không biết đã nằm đó qua bao nhiêu năm tháng, nên trên hộp đóng dày đặc một lớp bụi, làm hòan tòan che khuất hình dáng ban đầu của nó. Đỗ Duy lấy hơi thổi một cái, bụi bám trên đó lập tức bay tán loạn khiến Đỗ Duy ho khan mấy cái. Hắn không dám thổi nữa mà chỉ có thể dùng tay áo của mình lau mấy cái.
- Hả?
Khi bụi được lau đi, lộ ra màu sắc bên dưới.
Mắt Đỗ Duy trợn tròn cả lên.
- Màu vàng kim?
Hắn dùng sức bẻ một cái! Là vàng thật?!!
Khối hộp vàng này có độ dày khỏang bốn ngón tay, cầm trên tay nặng trịch. Đỗ Duy không để ý đến bụi trên người và trên mặt nữa mà ngồi nhanh xuống, dùng tay áo lau nhanh lớp bụi bám trên đó qua một lượt. Cuối cùng vật này cũng đã lộ ra hình dáng ban đầu của nó.
- Ồ…! Là một cuốn sách?_ Đỗ Duy hít một hơi, không để ý trong miệng đang đầy bụi.
Đây đúng là một cuốn sách, nhưng là làm bằng vàng, hơn nữa chỗ khớp mở lại rất cứng. Đỗ Duy thử loay hoay một hồi nhưng lại không thể mở nó ra.
“Chẳng lẽ là niên đại quá lâu nên bị kẹt rồi?”
Đỗ Duy suy nghĩ một lát, lập tức lấy ra một con dao găm trong giới chỉ, cầm trong tay đang muốn cắm vào vùng tiếp giáp thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nói sau lưng
- Nếu ta là ngươi thì sẽ không làm vậy!
- A! - Đỗ Duy bị dọa cho một phát, vội quay đầu lại nhìn. Thì thấy, thân hình Semel đang lơ lửng giữa chừng không, vẻ mặt ngạc nhiên, đang yên lặng “đứng” phía sau lưng hắn
Gặp quỷ! Trong mật thất u tối này nhìn nàng cứ như một con ma vậy.
Đỗ Duy thả lỏng người, thở ra một hơi:
- Hừ, sao ngươi đi ra vậy? Ngươi không phải nói là một tháng không đếm xỉa đến ta sao? Còn nữa, làm ơn là lần sau trước khi ngươi đi ra thì chào hỏi một tiếng trước, nếu không sẽ dọa chết người đó!
Ngừng một chút, Đỗ Duy nhìn nhìn nàng một cách nghi hoặc:
- Ê! Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ma pháp sinh vật kia hay là tằng tằng tằng tổ mẫu của ta? Hôm nay là ai xuất hiện đây?
Hắn còn chưa nói xong, nàng ta đã đột nhiên nhảy lên ngồi bên cạnh Đỗ Duy, như cố tình muốn đung đưa đôi chân trắng bóc của nàng ra
“Ài! Xem ra không cần hỏi nữa, nàng ta chính là ma pháp sinh vật đó. ” - Đỗ Duy thở dài - “Nếu cái tên nói chuyện lạnh lùng cổ quái kia là Semel thì sẽ không đung đưa chân trước mặt mình như vậy!”
- Hừ! - Ma pháp sinh vật Semel hình như có chút khó chịu nhưng sau đó ánh mắt nàng cũng chuyển tới nhìn vào quyển sách trên tay Đỗ Duy - Nếu ta là ngươi thì sẽ không dùng con dao này để mở nó ra!
- Tại sao? - Đỗ Duy hỏi xong câu này, con mắt liền xoay chuyển - Chẳng lẽ nàng biết làm sao mở nó ra?
- Ta không biết! - Semel lắc đầu - Ta cũng không biết trên trần nhà còn giấu thứ này. Nếu ta biết thì đã nói với ngươi rồi! Nhưng mà ta cảm thấy cái này có chút quen quen, hình như ta đã thấy nó - Nói xong, với bộ dáng khổ sở, nàng ôm đầu suy nghĩ.
Đỗ Duy lại bĩu môi:
- Nếu không biết thì sao lại không cho ta thử chứ?!
Nói xong, hắn dùng dao cắm mạnh vào chỗ tiếp giáp trên cuốn sách. Semel còn chưa kịp ngăn cản thì đã nghe “Ầm!” một tiếng. Tại nơi bị dao găm đâm vào bỗng nhiên bùng phát ra một luồng ánh sáng màu vàng rực mang theo lực lượng cường đại. Đỗ Duy chưa kịp hét lên thì đã bị luồng sáng này đập lên người. Cả người hắn liền bay lên, đụng mạnh vào trần nhà rồi nện bịch xuống mặt đất.
- Ngươi… Ngươi không sao chứ? - Semel hết hồn nhảy dựng lên.
Đỗ Duy lồm cồm ngồi dậy, hai tay ôm mặt, vẻ mặt đau khổ mà kêu lên:
- Ai da! Xém chút nữa gãy cái mũi của ta rồi!
Semel thở dài:
- Ngươi xem, ta đã nói với ngươi là đừng có làm như vậy mà!
Tuy trong lòng có chút nóng nảy nhưng Đỗ Duy vẫn bình tĩnh ném dao găm đi, đem cuốn sách vàng này lật đi lật lại trong tay.
“Cái quỷ quái gì thế này? Ánh sáng vàng rực kia chắc là một loại ma pháp gì đó nhưng trên quyển sách này đâu có ma pháp đồ án nào?”
Nhìn mũi Đỗ Duy bị đập đến đỏ lên, Semel thấp giọng hỏi:
- Ngươi đau không? À! Nếu không được ngươi thử cách khác xem sao?
Đỗ Duy buồn bực nói:
- Cách gì?
- À! Lần trước ngươi khi đến đây, ngươi dùng máu của mình để mở di vật Semel để lại mà! Máu của con cháu gia tộc Rowling có lẽ có thể dùng để mở ra.
Đỗ Duy suy nghĩ một lát rồi thở dài, hắn cầm dao găm đâm nhẹ trên đầu ngón tay của mình một cái, sau đó nhỏ một giọt lên trên bìa sách.
Quả nhiên sau khi nhỏ lên, giọt máu này liền lặn vào trong không một tăm hơi. Đỗ Duy mắt sáng lên: “Quả nhiên có hiệu nghiệm!”. Trên tấm bìa vàng từ từ lóe ra một luồng ánh sáng màu vàng.
Do lúc nãy Đỗ Duy đã bị té đau nên vừa nhìn thấy ánh sáng vàng xuất hiện liền bị dọa đến nỗi vội đem cuốn sách ném qua một bên, sau đó tránh ra xa xa. Nhưng cũng may, luồng ánh sáng vàng lần này không làm gì hắn. Trong khi đạo ánh sáng vàng này lưu chuyển thì những bụi bặm vốn bám trên bề mặt cuốn sách bỗng nhiên hoàn toàn biến mất không tăm tích.
Quyển sách mở ra…
- Hả? - Đỗ Duy không thèm bảo vệ mũi của mình nữa mà vội xông lên, lật ra trang thứ nhất.
Quyển sách bằng vàng này, tuy không có nhiều trang lắm nhưng dùng vàng để chế ra thì đã là rất dày rồi. Trang thứ nhất lật ra, trên đó là một bức tranh. Đỗ Duy vừa nhìn qua đã trợn tròn mắt.
Bức tranh này chỉ dùng những nét phác thảo nhưng nét nào ra nét đó, trong tranh là hình ảnh: Trong một hầm tối u ám, một thiếu niên quần áo hoa lệ đang ngồi trên bục đá. Tay cầm một quyển sách vàng, trên cuốn sách đang tỏa ra ánh sáng màu vàng kim.
“Quái! Chẳng phải đây bộ dáng vừa rồi của mình sao?”- Trong lòng Đỗ Duy nghĩ thế. Dường như đoán lại được cái gì nữa, hắn vội lật ra trang thứ hai.
Không thấy thì không sao, vừa nhìn vào, Đỗ Duy xém chút tức đến ngất đi! Trên trang thứ hai cũng là một bức tranh, nội dung là: Thiếu niên cầm sách bị ánh sáng vàng kim trên sách đánh văng ra, va vào trên trần nhà. Ở cuối trang có thêm một hàng chữ “Đỗ Duy, chiếc mũi của ngươi nhất định là rất đau rồi! - Aragorn”
Sắc mặt Đỗ Duy lập tức lúc trắng lúc xanh, sau đó đột nhiên lớn tiếng mắng rằng:
- Ta nhổ! Cái tên khốn nạn Aragorn này! Cái tên khốn sinh con không có lỗ đ*t!
Vừa chửi xong, đột nhiên hắn nhảy dựng lên, vội vàng lấy tay che miệng mình lại.
“Không phải, không phải! Ta chính là Aragon, Aragon chính là ta! Ta chửi hắn sinh con không có đ*t, chẳng phải là tự chửi mình sao? Không được, không được!”
- Ngươi sao vậy? - Semel thấy bộ dáng lạ kỳ của Đỗ Duy, ngạc nhiên kêu lên.
- Rốt cuộc là sách này viết cái gì? Ngươi hình như là rất tức giận? A, văn tự này ngươi nhận ra sao?
- Hả? Đây rõ ràng là viết… A! - Đỗ Duy đột nhiên nhận ra do lúc nãy quá nóng nên bỏ qua một chuyện quan trọng. Chữ “nhắn lại” dưới trang này không phải dùng văn tự đế quốc Roland để viết. Đúng là chữ Hán. Vậy vấn đề nảy sinh rồi!
Hiển nhiên, đây là vật do Aragon lưu lại, có thể nói đây là một bức di thư hoặc là một manh mối chỉ dẫn cũng được. “Nhưng vấn đề là… vật mà Aragorn để lại, sao lại ở trong nhà của gia tộc Rowling?!”
Mang theo những nghi vấn này, Đỗ Duy lại lật ra trang thứ ba. Trên trang thứ ba này không có tranh vẽ nữa mà trên đó viết đầy chữ, những văn tự này cũng được viết bằng chữ Hán.
“Ta nghĩ lúc này chắc ngươi sẽ hỏi vật do ta để lại nhưng tại sao lại đặt trong nhà Rowling?”
Đọc nội dung của câu đầu tiên trên, Đỗ Duy không khỏi thở dài: “Tin nhắn của mình để lại cho mình thật là ngộ a!”
“Vấn đề này chúng ta nhất định phải nói lại từ đầu, Đỗ Duy thân ái của ta!”