Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Điều này khiến Đỗ Duy thấy vô cùng thú vị bởi vì trên đại lục Roland, giáo lí của Thần điện nói rất rõ là: Trên thế giới này chỉ có một vị thần linh là người Thần điện thờ phụng, chính là Quang minh thần. Ngoài ra thì tất cả các thần linh khác đều là tà ác dị đoan, đều là các vị thần giả mạo. Quang minh thần là vị thần duy nhất trên thế giới này, tôn giáo như vật có bản chất bài ngoại vô cùng lớn.


Đương nhiên điều duy nhất xem như rộng rãi là: Ngươi có thể chọn không tin vào tôn giáo và thần linh.


Tuy nhiên cho dù ngươi không tin, không phải là tín đồ thì cũng không được vũ nhục thần linh, không được khinh thường thần linh cùng các tín đồ khác. Còn lại là pháp lệnh không cho một loại tín ngưỡng tôn giáo nào khác tồn tại.


Hoặc là ngươi trao trọn niềm tin của mình vào Quang minh thần, hoặc là ngươi không tin gì cả. Nếu không thì Thần điện sẽ lấy danh nghĩa chống dị đoạn bắt giữ, thậm chí là hỏa thiêu ngươi.


Mà đám thổ dân Nam Dương này cho đến bây giờ dường như chưa hề vì nghi kị tôn giáo của nhau mà phát sinh mâu thuẫn, bọn họ thừa nhận và tôn trọng thần linh của bộ tộc khác, thừa nhận thế giới này là do rất nhiều thần linh cùng cai quản.


Phần lớn các bộ lạc Nam Dương vào một thời điểm trong ngày đều sẽ cử hành nghi lễ cầu nguyện thần linh tại bộ lạc do thầy cúng bộ lạc chủ trì.


-Ngài thực sự hiểu rõ phong tục của chúng tôi!


- Bencas nhướng mày lên một hồi lâu mới nói ra một câu như vậy.


-Đúng thế, ta hiểu một chút.


- Đỗ Duy cười nhạt


- -Ta có thể cho các ngươi tự do, đương nhiên là khi các ngươi nghe theo lời của ta.


-Cám ơn, ngài thật là một vị chủ nhân nhân từ.


- Lão Bencas cúi người:


- Tôi sẽ khiến mọi họ nghe lời ngài.


Đỗ Duy bỗng nhiên rất hờ hững đi đến bên người lão Bencas, ánh mắt hắn lơ đãng liếc qua cánh tay lộ ra ngoài của lão, có một mảng hình xăm ở đây.


-Đây là cái gì vậy?


- Đỗ Duy mỉm cười nói:


- -Đây là biểu tượng (totem) của bộ lạc các ngươi sao?


-… Đúng vậy…


- Bencas gật đầu:


- -Vị thần trong tín ngưỡng chúng tôi là Thần mặt trời, đây là biểu tượng của mặt trời mọc lên, do vậy tên của bộ lạc chúng tôi là bộ lạc Thiên luân (nghĩa là một vòng mặt trời mọc lên và lặn xuống – dịch giả)


Đỗ Duy gật đầu sau đó nhẹ nhàng mỉm cười sai Roline mang theo một già một trẻ này xuống.


Khi lão Bencas và thiếu niên kia đang bước ra ngoài thì Đỗ Duy bỗng nhiên gọi lão lại, nói một cách lạnh lùng từ phía sau:


- -Tại sao con trai của tù trưởng trên người không có hình xăm? Ta nghe nói rằng ở chỗ các ngươi thì người có thân phận tôn quý đều phải xăm hình mà?


Lão Bencas xoay người lại, khuôn mặt lão rất bình tĩnh:


- -Đúng vậy, ngài nói rất đúng thưa chủ nhân. Có điều ở chỗ chúng ta thì tròn mười bốn tuổi mới được xem là trưởng thành, sau khi đã thực hiện nghi thức trưởng thành thì hắn mới có tư cách xăm hình, mà hắn chỉ mới có mười hai tuổi.


-À, vậy câu hỏi cuối cùng.


- Đỗ Duy mỉm cười đi đến trước mặt gã thiếu niên kia, nụ cười trên khuôn mặt hắn rất hòa thiện ấm áp:


- -Ngươi tên là gì?


Trong ánh mắt thiếu niên có chút sợ hãi, hắn nói một cách không tự chủ:


- -Rufik.


Đỗ Duy mỉm cười, hắn liếc mắt nhìn lão Bencas kia, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc mất đi vẻ cười cợt.


-Rufik. Cái tên thật dễ nghe.


- Đỗ Duy cười lạnh


- -Roline, ngươi đem vị Rufik này sang phòng bên cạnh, cho cậu ta nhấm nháp một chút gì ngon ngon đi!


Nói xong, Đỗ Duy đột nhiên xoay người đi trở lại ghế yên lặng ngồi xuống.


Roline đã đứng lên, phía sau nàng có hai gã thanh niên khỏe mạnh với vẻ mặt dữ tợn bước lên, không nói một lời nào tóm lấy Rufik bé nhỏ nhấc lên sau đó vác sang căn phòng bên cạnh.


Hai gã dưới tay này của Roline đều là xuất thân từ hải tặc, nụ cười đầy dữ tợn này nhìn qua đã thấy rằng không phải là loại người tốt đẹp gì. Lão Bencas sắc mặt lập tức biến đổi xoay người lo lắng nói lớn với Đỗ Duy:


- -Chủ nhân tôn quý, đây là ngài….


-Đây là sự trừng phạt với lời nói dối.


- Đỗ Duy ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn lão già này.


Lão Bencas quỳ thụp xuống liên tục khẩn cầu:


- -Tôi… tôi không nói dối gì hết! Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật….


-Hừ!


- Đỗ Duy cười lạnh:


- -Bộ lạc Thiên Luân ư? Thầy cúng sao? Con trai tù trưởng? Rufik? Ngươi thực sự cho ta là một gã quý tộc ngu ngốc dễ lừa gạt sao?


Vào lúc này, phòng bên cạnh bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng của thiếu niên, lập tức còn vang lên âm thanh roi da rất lớn!


Bịch!!


Đó là thanh âm của tiếng roi quất lên thân thể, vừa vang lại vừa trầm hòa lẫn với tiếng kêu thê thảm của thiếu niên. Lão Bencas vẻ mặt cuồng biến, đang muốn nhảy lên chạy sang phòng bên cạnh thì Roline chỉ tiện tay đẩy một cái đã khiến lão không cách nào trở sang..


-Roline, trước tiên bảo họ quất thằng nhóc kia hai mươi roi


- Đỗ Duy vẻ mặt lạnh lùng:


- - Lão Bencas… Hừ, ta đã mặc kệ đây có phải là tên thật của ngươi không nhưng là ngươi phải biết rằng thân thể của đứa nhỏ chưa chắc đã chịu được sự trừng phạt của ta. Hai mươi roi, sau khi quất hết hai mươi roi này mà ngươi còn không nói thật ta sẽ sai người quất tiếp hắn bốn mươi roi, sau đó là tám mươi roi, sau tám mươi roi chính là một trăm sáu mươi! Cho đến khi ngươi nói thật mới thôi!


Lão Bencas đầu đầy mồ hôi nói một cách thảm thiết:


- -Tôi….tất cả những gì tôi nói đều là sự thật! Tất cả đều là sự thật!


-Sự thật sao?


- Đỗ Duy cười lạnh:


- -Ngươi chẳng qua là bịa ra một lời nói dối nghe rất hợp lí để lừa gạt ta mà thôi!


Hắn bỗng nhiên đứng lên cầm lấy chén trà ném vào bên cạnh chân lão Bencas “Choang” một tiếng chén trà đã vỡ vụn, nước trà văng khắp nơi. Lão Bencas lúc này trong lòng vô cùng hỗn loạn.


-Ngươi nghĩ rằng ta không không biết gì sao?


- Đỗ Duy cười lạnh:


- -Bộ lạc Thiên Luân à? Buồn cười! Đúng là tại vùng biển phía nam có một bộ lạc tên là Thiên Luân, có điều cái bộ lạc kia từ mười bốn năm trước đã bị hạm đội viễn chinh của đế quốc tiêu diệt! Lần thứ chín viễn chinh của đế quốc và là lần lần sáu vinh diệu khải hoàn trở về! Bộ lạc Thiên Luân trong ghi chép của quân viễn chinh đế quốc là bộ lạc thứ hai mươi sáu!! Bộ lạc Thiên Luân còn gọi là bộ lạc “Medsa” vì đã lấy thần mặt trời làm thần thủ hộ cho mình. Tất cả tên của các tộc trưởng đều là “Medsa” vì bọn họ cho rằng tổ tiên mình là một người hầu bên cạnh Thần mạnh trời tên là Medsa. Ngươi nói đứa nhỏ này tên là Rufik? Nói cho ngươi biết dòng họ Rufik này ta cũng biết, trong ngôn ngữ của Nam Dương các ngươi có nghĩa là “Gió”! Con trai của tù trưởng bộ lạc Thiên Luân lại có tên là “Gió!? Ngươi nghĩ rằng ta thật sự là đứa ngốc sao? Hoặc ngươi nghĩ rằng ta cũng giống các quý tộc khác đều hoàn toàn không biết gì về chuyện của Nam Dương sao?


Cuối cùng ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Duy dừng lại tại hình xăm trên tay của lão Bencas:


- -Cuối cùng là hình xăm của ngươi! Ngài thầy cúng tôn kính! Chính xác là trong truyền thuyết thì thầy cúng của bộ lạc phải có hình xăm, nhưng là hình xăm này của ngươi là của bộ lạc Thiên Luân sao? Là Thần mặt trời sao? Buồn cười! Ngươi khinh ta không hiểu được văn hóa Nam Dương chắc?


Đỗ Duy đột nhiên nhấp tay lên nước trà dính trên bàn, sau đó nhanh chóng vẽ trên mặt đất một đồ án.


-Đây mới là biểu tượng của bộ lạc Thiên Luân! Biểu tượng thần Mặt trời!


Nhìn thấy Đỗ Duy chỉ thuận tay mà vẽ nên đồ án trên mặt đất, lão Bencas đột nhiên cảm thấy cực kì ớn lạnh sau gáy!


Lão nhìn thiếu niên quý tộc này như thấy quỷ vậy.


Hắn …. Làm sao hắn biết được! Làm sao hắn biết rõ như vậy?!


Đồ án Đỗ Duy vẽ ra này lão Bencas đương nhiên là nhận ra! Không hơn không kém, thậm chí là không lệch một cái hoa văn, đây đúng là biểu tượng chính thức của bộ lạc Thiên Luân! Thiếu niên quý tộc này rất am hiểu văn hóa Nam Dương, quả thật là đã vượt ra ngoài sự dự đoán của lão Bencas!


-Còn muốn ta nói gì nữa sao?


- Đỗ Duy cười lạnh nhìn lão Bencas:


- -Ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết hình xăm trên tay ngươi có nghĩa là gì, đó căn bản không phải là biểu tượng của thần linh mà chỉ là một ngọn lửa! Buồn cười! Ngươi nghĩ rằng hình xăm Thần mặt trời và một ngọn lửa ta cũng không phân biệt được sao? Trong văn hóa bộ lạc Nam Dương thì hình xăm ngọn lửa này đơn giản chỉ là biểu tượng cho sự cao quý và may mắn! Không có quan hệ gì lớn với sự bảo vệ của các thần linh cả!


Lão Bencas toàn thân đã đẫm mồ hôi.


-Thế nào?


- Đỗ Duy nói xong một hơi giọng nói đã bình tĩnh trở lại:


- -Ngươi cảm thấy giật mình sao? Vậy hãy nói ra thân phận thật của ngươi! Hừ, ngươi xem như thông minh giảo hoạt, có thể bịa ra một lời nói dối hợp lí như vậy dể lừa ta! Nếu cậu chủ ta không có chút nghiên cứu với văn hóa Nam Dương mà đổi lại là người khác thì thật sự đã bị ngươi lừa rồi!


Lão Bencas còn đang ngây người ra thì Đỗ Duy đã nhắc đến điều mấu chốt:


- -Rufik đáng thương kia còn đang phải ăn roi, ngươi muốn tiếp tục lãng phí thời gian sao?


Lão Bencas bỗng nhiên bừng tỉnh lại, vội vàng hét lớn:


- Không! Không cần đánh hắn nữa! Tôi nói, điều gì tôi cũng sẽ nói hết!!


Đêm đó, Roline mang toàn bộ nô lệ mua được về phía sau của cửa hàng. Sau khi biết được thân phận của Đỗ Duy, những gã buôn nô lệ vì lấy lòng vị thiếu niên công tước này còn tặng thêm một vài nữ nô trẻ tuổi xinh đẹp.


Những gã thổ dân của vùng biển phía nam này trông rất thành thật, nhưng Roline vẫn cảm giác có chút gì đó không ổn. Xó điều rốt cuộc không ổn ở đâu thì nàng không thể nói ra rõ ràng được.


Những gã nô lệ này…. dường như có chút cứng đầu.


Roline vốn có xuất thân và cách sống từ bé khác biệt với Đỗ Duy, nàng đã du lịch khắp đại lục, gặp gỡ không ít nô lệ. Những nô lệ này đều hoặc là những gã cứng đầu bất vâng lệnh, chỉ có roi vọt mới có thể khiến họ nghe lời. Joặc dạng thứ hai là những nô lệ đã bị thuần phục luôn có một vẻ mặt tăm tối mờ mịt, ánh mắt trống rỗng với thân hình gầy yếu di chuyển làm việc chậm chạp, trên nét mặt họ đầy vẻ buồn khổ.


Nhưng những nô lệ này… thì theo lời chủ nô khi giao cho mình giới thiệu thì nên gọi là một đám “nô lệ có sức sống”, chỉ là những gã nô lệ này cũng có chút không vâng lời.


Hai mươi gã đàn ông khỏe mạnh với vẻ mặt không thể nói là đã chết, mà phải dùng từ khác đầy kinh ngạc là …. Máy móc?


Đúng thế chính là máy móc!


Bọn họ dường như chỉ đơn giản nghe theo mệnh lệnh của mình, trên mặt không nhìn ra có chút gì cao hứng hay là phẫn nộ, hơn nữa càng không có vẻ bi thương do trở thành nô lệ, cũng không có vẻ mất mác khi bị tước đoạt xa rời quê hương.


Điều khiến Roline càng nghĩ càng thấy buồn cười chính là có một giây lát nàng dường như cảm giác được từ hai mươi gã nô lệ thanh niên này một loại khí chất của binh lính.


Đúng thế là binh lính! Hành động của bọn họ rất chỉnh tề, nhanh chóng hơn nữa còn có hiệu suất cao. Sau khi đã đưa họ vào bên trong xưởng, những gã người hầu cầm roi đứng một bên để quản lí bọn họ cũng bỗng nhiên trở thành vật trang trí. Mấy gã nô lệ này tự mình đi vào gian phòng lớn để ở của bọn họ, im lặng không chút tiếng động ăn xong bữa tối - Roline xem như cũng là một người tốt và nhân hậu, bữa tối nàng cho những tên nô lệ này cũng không tệ lắm..


Có điều những gã nô lệ này không buồn cũng không vui, lẳng lặng ăn xong rồi im lặng nghỉ ngơi… Hơn nữa khi bọn họ ăn thì hóa ra cũng biết phải xếp hàng!


Duy nhất không có hành động gì là một già một trẻ đứng ở bên trong. Hai người này lẳng lặng ngồi ở cuối, tự nhiên bên cạnh có những gã trẻ tuổi khỏe mạnh mang đến thức ăn cho họ. Thậm chí Roline âm thầm quan sát thì chỉ sau khi lão già và thiếu niên kia ăn xong thì những nô lệ khác mới dám ăn.


Âm thầm quan sát một buổi tối, Roline dường như đã nghĩ ra điều gì đó trong đầu. Đêm đó, nàng lập tức đi gặp Đỗ Duy mang phát hiện của mình nói cho cậu chủ này.


Đỗ Duy đang mặc áo ngủ, hắn vốn đã nằm nghỉ trên giường thì bị Marde gọi dậy. Bởi vì Đỗ Duy đã ra lệnh là nếu Roline cầu kiến thì bất kì lúc nào cũng phải nói cho mình trước tiên, những người dưới tay không được tự tiện từ chối cầu kiến của kị sĩ Roline.


Lúc này Roline đang ở trong thư phòng của mình gặp Roline, hắn vẫn mặc áo ngủ ngồi ở trên ghế, trầm ngâm một lúc nhìn vị nữ kị sĩ trước mặt rồi nói:


- Ý của cô là một già một trẻ này dường như là thủ lĩnh của đám nô lệ kia?


-Không đơn giản như vậy.


Roline chậm rãi nói:


- Tôi không biết miêu tả thế nào, chủ yếu là nghĩ rằng một già một trẻ này hai người dường như có một loại khí chất gì đó. Tôi không hình dung được rốt cuộc là cái gì nhưng hiển nhiên lão già kia tựa như đã quen với hành động của người phía trên. Khí chất như vậy tôi vốn chỉ thấy ở một ít đại quý tộc ở đế đô. Hơn nữa đám nô lệ này đều vốn trẻ tuổi cường tráng, nhưng quan trọng nhất là khi bọn họ hành động cho thấy đã trải qua huấn luyện. Hơn nữa tôi còn nghi rằng bọn họ đã trải qua một loại huấn luyện của binh lính. Mặc dù dưới ánh mắt của chúng ta thì còn kém xa so với quân đội của đế quốc… nhưng đã có vài phần bộ dáng. Ngài cần biết là bọn họ chỉ là thổ dân, vốn là một đám thổ dân bộ lạc dã man mà lại có người có khí chất như vậy, không phải là chuyện rất kì quái sao?


Đỗ Duy hai mắt sáng lên, hắn lập tức quay lại phòng ngủ thay quần áo lại bảo Marde chuẩn bị ngựa ngay trong đêm cùng Roline trở về phía sau của cửa hàng.


Sau khi đã chuẩn bị xong một gian phòng trống, Đỗ Duy sai Roline mang lên hai gã nô lệ một già một trẻ kia đến.


Hắn muốn tự mình gặp gỡ hai người này.


Các phòng của nhà xưởng không lớn lắm, Đỗ Duy đang ngồi trên ghế lặng lẽ quan sát hai người ở trước mặt.


Hắn nhanh chóng đưa ra phán đoán, lão già này xem ra không dễ đối phó bởi vì trong ánh mắt lão không có chút gì bối rối, môi ngậm chặt, vẻ mặt vẫn rất trầm tĩnh. Còn tên trẻ con kia cũng đã có bộ dáng khá trầm ổn, chỉ là dù sao tuổi hắn vẫn còn nhỏ nên khi vừa vào thì Đỗ Duy tinh tường bắt gặp trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi không lẫn vào đâu được.


-Nói ra tên của ngươi!


- Đỗ Duy ngồi ở trên ghế thản nhiên nói, hắn nhìn vào ánh mắt của lão nô lệ kia:


- - Ta biết ngươi sẽ nói ngôn ngữ của chúng ta, người bán ngươi cho chúng ta đã giới thiệu tình trạng của ngươi rồi, ngươi dường như là người thông thái nhất trông đám nô lệ kia.


-Bencas.


- Lão nô lệ nói một cách gãy gọn:


- -Bencas là tên của tôi.


Lão nói ngôn ngữ của đại lục không tệ lắm, mặc dù một vài chữ có chút không rõ ràng nhưng vẫn biểu đạt được ý tứ chuẩn xác.


-Thân phận ban đầu của ngươi.


- Đỗ Duy mỉm cười.


Lão già im lặng không trả lời.


-Ngươi phải biết rõ một chuyện.


- Đỗ Duy nói chuyện với một giọng điệu thong thả:


- - Ta mặc kệ thân phận của ngươi trước kia ở quê quán là gì, nhưng là bây giờ ở đây thân phận của ngươi là nô lệ của ta, sinh mạng của ngươi và những kẻ khác là của ta! Ngươi rõ ràng chưa?


Trên mặt lão già có chút do dự, sau đó lão tựa như có chút bất đắc dĩ thấp giọng nói:


- - Tôi nguyên là một thầy cúng của bộ lạc.


Đỗ Duy gật đầu.


Cha của Đỗ Duy vốn là nhờ quân công của việc viễn chinh vùng biển phía nam mà phất lên, đối với phong tục của các bộ lạc ở đây Đỗ Duy cũng có chút hiểu rõ. Tại các bộ lạc ở vùng biển phía nam này thì thân phận thầy cúng thậm chí còn cao quý hơn tù trưởng bộ lạc.


-Vậy còn hắn?


- Đỗ Duy liếc nhìn đứa nhỏ bên cạnh:


- -Thân phận của hắn là gì?


Lão Bencas do dự một chút:


- -Hắn là con trai của tù trưởng bộ lạc chúng tôi… Bộ lạc chúng ta đã bị quân đội các ngươi tiêu diệt, phần lớn mọi người đã chết, những người còn lại đều bị bắt giữ.


Ồ… con trai của tù trưởng một bộ lạc đã bị tiêu diệt.


Đỗ Duy mỉm cười:


- -Nói như vậy những gã nô lệ trẻ tuổi kia đều là người của bộ lạc ngươi?


-Đúng thế.


- Bencas gật đầu:


- -Tất cả bọn họ đều như vậy, bọn họ đều rất tôn kính tôi cũng như tôn kính con trai của tù trưởng. Đây là truyền thống của chúng tôi.


À, một giải thích dường như rất hợp lí.


Đỗ Duy mỉm cười, hắn đứng lên nhín Bencas nói:


- -Câu trả lời của ngươi cũng hợp lí, nhưng ta muốn ngươi cần nắm rõ một chuyện. Mặc kệ thân phận của ngươi trước đây hiển hách thế nào, từ bây giờ các ngươi đều là nô lệ của ta..


-Tôi biết rồi.


- Trên mặt lão Bencas không có chút kháng cự nào, nhìn qua như đã thực sự vâng lời.


Đỗ Duy gật đầu:


- -Ta là một người nhân từ, ta sẽ không ngược đãi các ngươi, càng không đối xử với các ngươi như súc vật. Ta cho các ngươi ăn no mặc ấm, thậm chí các ngươi chỉ cần nghe lời ta còn có thể cho các ngươi có một chút thời gian tự do vào buổi tối để thực hiện tín ngưỡng cầu nguyện thần linh của các ngươi.


-…


- Lão Bencas ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Đỗ Duy.


Thiếu niên trẻ tuổi này hóa ra lại hiểu rõ tập tục của chúng ta?


Có rất nhiều hòn đảo ở trên vùng biển phía nam, các hòn đảo khác nhau đều có nhiều các bộ lạc khác nhau. Văn hóa của những thổ dân này có nhiều khác biệt, tín ngưỡng của bọn họ hoàn toàn khác tín ngưỡng của đại lục. Đỗ Duy từng có hứng thú với điều này nên đã từng dành chút thời gian âm thầm nghiên cứu.


Dù sao thì cha hắn cũng xuất thân từ thống soái của hải quân, trong nhà có không ít đồ vật liên quan đến tập tục sinh hoạt của vùng biển phía nam. Hơn nữa thị vệ trong nhà cũng có không lão binh từng dưới trướng của bá tước Raymond xuất chinh vùng biển này. Đối với lòng hiếu kì của thiếu gia thì không ai cảm thấy lạ cả, một đứa bé thì có chút tò mò cũng là chuyện bình thường. Đỗ Duy đã từng nghe một vài thị vệ già kể qua một ít chuyện về tập tục của vùng biển phía nam.


Nơi này hoàn toàn khác với đại lục Roland, tại đại lục chỉ có một Thần điện, toàn đại lục chỉ thờ phụng một thần linh: Quang minh thần!


Mà các bộ lạc ở Nam Dương này thì khác, tín ngưỡng của bọn họ là một hệ thống các thần linh mà dường như phức tạp hơn nhiều so với đại lục!


Căn cứ vào truyền thuyết của các bộ lạc Nam Dương thì từ xa xưa có một vị thần sáng tạo nên thế giới này. Sau đó vị thần này sinh ra một đứa con trai và một đứa con gái rồi từ đó sinh ra các vị thần khác. Các vị thần này phụ trách cai quản tự nhiên và thế giới này mà sự lằng nhằng trong quan hệ vượt xa giáo điển của Thần điện.


Ví dụ như có nữ thần phụ trách quản lí mùa vụ, nữ thần quản lí mưa gió, thần mặt trời cai quản mặt trời…. (bởi vì nguyên nhân bởi khí hậu, ở xứ nhiệt đới hải dương nên thổ dân ở đây chưa từng nhìn thấy tuyết nên đương nhiên trong các vị thần quản lí thiếu mất thần băng tuyết)


Mà các bộ lạc Nam Dương này thì từng bộ lạc đều có thần linh mình thờ phụng, đều lựa chọn con trai hay con gái của vị thần đó như thần bảo hộ cho bộ lạc của mình.


Bọn họ tin vào một cộng đồng các vị thần quản lí thế giới, thừa nhận sự tồn tại các vị thần cũng như thừa nhận sự tồn tại của thần bảo hộ của các bộ lạc khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK