Từ khi bị bắt trở về, vị vương phi xinh đẹp tương lai cảm thấy chán nản vô cùng, trong lòng tràn ngập một loại cảm giác thất bại.
Cảm giác thất bại đó chủ yếu đến từ vị tướng quân Ron Patton thô lỗ. Tên kia là một kẻ liều lĩnh, bất luận kế sách nào của mình hay là việc uy hiếp cũng vậy, gặp phải một kẻ không theo lẽ thường như vậy thì đều trở nên vô dụng.
Tên kia không biết tốt xấu, trước tiên giết người sau đó mới nói chuyện đúng sai. Nếu trong quân đội đế quốc mà hành động không thức thời như thế thì chắc chắn đã bị tống cổ từ lâu rồi.
Hừ, cũng chỉ có gia tộc Tulip mới có kẻ hỗn láo như thế.
Lúc đầu, sau khi trải qua sự hoảng sợ và uể oải, tiểu thư Dereye vốn bị giam trong địa lao đã nhanh chóng khích lệ bản thân nhằm khôi phục lòng tin.
Dù sao từ nhỏ đã nhận được sự bồi dưỡng của gia tộc cho nên Dereye cũng không phải là một người phụ nữ mềm yếu bình thường.
Theo suy nghĩ của nàng thì nàng vẫn còn có chuyện quan trọng cần phải tiếp tục thực hiện. Nàng chính là vương phi tương lai của Nhiếp chính vương! Mặc dù Nhiếp chính vương từng âm thầm ám chỉ là không muốn lên ngôi hoàng đế. Tuy nhiên không ai thật sự tin những lời như thế, cho nên sau này không những mình là vương phi mà còn có khả năng trở thành Hoàng phi!
Thậm chí nếu mình có thể sinh một đứa con trai thì sau này nó có khả năng sẽ trở thành người thừa kế đế quốc!
Mặc dù bây giờ Thần hoàng tử đã có hai đứa con là Charles hoàng tử và một vị công chúa, nhưng mà ai dám chắc được tương lai sẽ như thế nào? Nghe nói bây giờ Nhiếp chính vương cũng không còn thân mật đối với Vương hậu nữa, hơn nữa còn nghe nói sức khỏe của Vương Hậu trong hai năm qua cũng không tốt lắm…
Nói không chừng đây chính là cơ hội của mình.
Càng nghĩ tới đây, trong lòng Dereye không khỏi sinh ra một chút hối hận. Tại sao mình lại chạy đến Tây Bắc làm chuyện này? Nếu biết chuyện này nguy hiểm như vậy thì lúc đầu phái một người trong gia tộc đến thực hiện chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao.
Cũng chỉ vì mình quá tham lam mà ăn trộm thông tin cơ mật này. Dereye không biết tại sao mình lại làm như thế, nhưng chính nàng cũng dự đoán được một phần: dùng để chuẩn bị cho tương lai! Nhưng mà theo thời gian từng ngày mình bị giam ở chỗ này...
Sau ba ngày, rốt cuộc Tiểu thư Dereye cảm giác rằng mình sắp không chống đỡ được áp lực nữa rồi.
Dù sao nàng không phải là gián điệp hoặc gian tế được trải qua những huấn luyện đặc biệt. Dù sao nàng đã được nuông chiều từ bé, được mọi người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Những kẻ trong gia tộc Tulip thật là ghê tởm, chẳng lẽ ngay cả một chút lễ tiết của quý tộc mà bọn họ cũng không có hay sao? Mình đường đường là một quý tộc. Dựa theo truyền thống của đại lục Roland, quý tộc bị bắt làm tù binh thì cũng có thể nhận được đối xử phù hợp với thân phận mới đúng!
Nhưng những kẻ man rợ ở Tây Bắc này đã hành động như thế nào?
Không ngờ dám nhốt mình trong một cái địa lao lạnh như băng! Chết tiệt! Bọn họ đối xử với mình giống như với những kẻ phạm tội có thân phận đê tiện?
Thậm chí ở cái địa phương chết tiệt này còn không thấy được ánh mặt trời! Trong phòng tối om, chỉ có một ngọn đèn nhỏ, mỗi ngày có người đi vào thêm một ít dầu thắp mà thôi.
Ngoài ra là bốn bức tường lạnh như băng và một cái giường. Đây là toàn bộ những gì có trong phòng.
Lúc đầu mới bị giam vào đây. Dereye vẫn còn cảm thấy nhục nhã vô cùng. Sau một thời gian nín nhịn, rốt cuộc nhịn không được nên đi gõ cửa, sau đó dùng một giọng nói trấn định nói với tên bảo vệ là nàng muốn đi vệ sinh.
Kết quả là tên bảo vệ chỉ gật đầu với cặp mắt lạnh lùng. Sau một lát có người đem vào một cái thùng gỗ lớn rồi nói với Dereye rằng: Nếu muốn đi vệ sinh thì cứ đi vào cái này, mỗi ngày sẽ có người tới đem thùng gỗ đi đổ.
Nghe được những lời này, Dereye cực kì tức giận tới mức khuôn mặt đỏ bừng. Mặc dù tức giận nhưng sau một thời gian dài cố gắng chịu đựng, rốt cuộc Dereye cũng không thể không khuất phục, mặc dù lúc đầu trong lòng nàng đã cho rằng toàn bộ gia tộc Tulip đều là những kẻ man rợ.
Lúc này hi vọng duy nhất trong lòng Dereye chính là công tước Tulip mau chóng tới gặp mình. Dù sao Đỗ Duy lớn lên trong gia tộc Rowling, là người của xã hội văn minh. Người kia chắc sẽ không giống với những kẻ man rợ này đâu.
Nhưng Dereye lại sai lầm rồi, cực kì sai lầm! Trên thực tế, khi Dereye bị giam giữ được bảy ngày thì Đỗ Duy quay trở về.
Nhưng Đỗ Duy lại không đi gặp vị Vương phi tương lai này ngay lập tức.
Thậm chí có một số đối xử khiến cho người ta căm tức mà Dereye được nhận cũng là do đích thân Đỗ Duy ra lệnh! Trong địa lao, Dereye không có cách nào nắm bắt thời gian chính xác cho nên nàng chỉ có thể căn cứ vào ba bữa cơm được đưa đến mỗi ngày để phán đoán thời gian. Nhưng đến ngày thứ tám…
Khi người đưa đồ ăn mở cửa lao, đặt đồ ăn lên bàn, Dereye nhìn thoáng qua thì cảm thấy tức giận đến mức muốn ngất đi mới thôi!
Những kẻ hỗn đãn…Bọn người man rợ của gia tộc Tulip! Chẳng lẽ bọn họ coi ta là heo hay sao?
Mấy hôm nay mặc dù bị nhốt, đồ ăn cũng tương đối đơn sơ nhưng ít ra cũng có thể miễn cưỡng ăn được! Có bánh mì, có súp nóng!
Nhưng hôm nay, ở trên bàn chỉ có một khối đen sì…Dereye ngửi được một mùi vị cổ quái, nàng lập tức biết rằng đây là một loại “bánh mì” được làm từ vỏ lúa mạch nghiền thành bột. Ở phía nam, chỉ khi nào xảy ra nạn đói mới có người phải ăn món đồ như thế! Còn bình thường thì những thứ này chỉ dùng để nuôi heo!
Lúc đầu, Dereye thể hiện sự kiêu ngạo về thân phận quý tộc của mình. Nàng đá một cái đá lăn bàn ăn, sau đó ngẩng cao đầu đi tới cái giường ở góc tường rồi ngồi xuống.
Tuy nhiên, nàng đã nhanh chóng nhận hậu quả của việc làm này! Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng bắt đầu cảm giác đói bụng tới mức cực kì khó chịu.
Hơn nữa Dereye hoảng sợ phát hiện…dường như người của gia tộc Tulip muốn để mình chết đói. Lúc trước mỗi ngày vẫn còn đem đồ ăn đến, nhưng hôm nay chỉ đem một lần duy nhất cái loại thức ăn dành cho heo này!
Sau một ngày cắn răng chịu đựng, mặc dù trên mặt Dereye vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng cũng đã hơi hối hận.
Bàn ăn bị đá đổ lăn ở trước cửa, khối bánh mì đen sì rơi ở trên mặt đất mà không ai thèm quan tâm. Mặc dù mặt ngoài dính một ít tro bụi tuy nhiên…
Dereye lập tức cố gắng lắc đầu, đồng thời tự nhủ trong lòng: Dereye a Dereye! Ngươi là một cô gái có thân phận cao quý, là vương phi tương lai của đế quốc! Làm sao có thể cúi đầu trước một thứ thấp hèn như vậy!
Nhưng Dereye bất đắc dĩ phát hiện, khi trong bụng trống rỗng mà muốn duy trì tư thế cao quý thì quả thật là quá khó khăn.
Cho nên khi Dereye không chống cự lại được sự hành hạ của đói khát, muốn ăn một miếng nho nhỏ…
Đáng tiếc khi nàng đưa ra quyết định, quay đầu nhìn lại thì phát hiện trên mặt đất phía cửa địa lao có hai con chuột đen sì sì đang vui sướng nhấm nháp khối bánh mì màu đen thuộc về mình!
Phát hiện này khiến Dereye nhịn không được, hô lên một tiếng.
Hầu hết phụ nữ trên thế giới này đều sợ chuột, Dereye cũng là một trong số đó. Hơn nữa trong lúc hoảng sợ nàng cũng tức giận khi phát hiện: Đồ ăn của mình đã không còn!
Mặc dù con chuột chỉ cắn một mẩu nhỏ nhưng với Dereye thì cho dù chết đói nàng cũng tuyệt đối không ăn phần thức ăn thừa của chuột!
Cho nên vị vương phi kiêu ngạo tương lại chỉ có thể ngồi trên giường, nhăn mặt tức giận.
Trong lúc này trên trần nhà của địa lao, một khối gạch được gỡ ra một cách nhẹ nhàng. Ánh mắt của Đỗ Duy giấu ở phía sau mái ngói, hắn ngồi trong một căn phòng bí mật, cẩn thận nhìn Dereye một hồi lâu.
Sau đó Đỗ Duy cười cười một tiếng.
Trên mặt đất ở phía sau hắn, hai con chuột đang run rẩy nằm ở đó. Đỗ Duy xoay người nhìn hai con vật bé nhỏ này một cái: “Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương các ngươi!”
Đỗ Duy đã dùng phép thuật của Đức Lỗ Y, điều khiển hai con chuột đoạt đi bữa tối của Dereye. Dường như hắn cảm thấy cực kì cao hứng, cẩn thận nhìn bộ dạng đáng thương của Dereye một lúc, sau đó mới rời đi,
Vào một buổi tối, khi vị vương phi tương lai Tiểu thư Dereye đang đói bụng trong địa lao, trong lúc ngủ mơ thì bị rơi từ trên giường xuống. Trong giấc mơ, nàng đang mơ được người nữ đầu bếp hiền lành và mập mạp đang làm món bánh pudding mà mình thích ăn nhất.
Đáng tiếc là vào lúc sáng sớm, Dereye vô tình bị tiếng ồn đánh thức!
Từ phía cửa truyền đến một hồi âm thanh ầm ĩ.
Rầm một tiếng, cánh cửa địa lao to lớn bằng sắt được mở ra. Theo sau những tiếng bước chân ồn ào đi tới thì Dereye xoay người mơ màng tỉnh giấc. Phản ứng đầu tiên của nàng không ngờ lại là thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc công tước Tulip cũng muốn gặp mình rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của nàng liền trở thành hoảng sợ! Trong miệng hét lên một tiếng thất thanh.
Một vài bàn tay vươn tới, không chút lưu tình đem Tiểu thư Dereye từ trên giường dựng dậy! Động tác thật thô lỗ, quả thực giống như túm một con gà con!
Sau đó, khi Tiểu thư Dereye chưa kịp kêu lên thì một bàn tay đã tháo rời đai lưng trên quần áo của Tiểu thư Dereye!
Khi Tiểu thư Dereye vừa hét lên một tiếng thì phần trên ngực nàng đã trở nên trống trơn khiến cho lòng kiêu ngạo trong lòng nàng toàn bộ biến mất! Lúc này nàng giống như một con vật bé nhỏ sợ hãi, hét lên một tiếng thê lương cực kì chói tai.
Bọn họ…bọn họ muốn làm nhục cơ thể ta! Bọn họ muốn làm nhục cơ thể ta!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Dereye vào lúc này!
Nàng bắt đầu chống cự lại theo bản năng, đáng tiếc là dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ quý tộc yếu ớt!
Khi nàng cảm giác được đồ lót cũng đã rời khỏi thân thể của mình thì Dereye đã hoảng sợ đến mức hét không ra tiếng, đầu nghiêng sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Đáng tiếc, vào lúc này ngay cả hôn mê đều không thể giúp nàng trốn tránh được!