Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đầu lâu của Randall rơi xuống, qua một hồi lâu thì tiếng la hét mới bộc phát ra.

Toàn trường bị một màn máu chảy này kích thích, trước mắt mà một đại kỵ sĩ trưởng, bát cấp kỵ sĩ của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn đã bị cắt mất thủ cấp một cách đơn giản.

Mà hung thủ lại mang một bộ dáng nhảy múa một cách
"tao nhã" như bản thân không đứng trên lôi đài vậy, thậm chí khóe miệng của hắn thủy chung vẫn không mang bộ dáng dữ tợn mà là – tao nhã!

Hóc môn được kích thích khiến những người xem điên cuồng mà hò hét như trào huyết. Những kẻ đã đặt cược vào Randall uể oải xé nát những tấm phiếu đặt cược, phẫn nộ điên cuồng, còn những kẻ ủng hộ Đỗ Duy thì hô như muốn phá nát cổ họng.

Đám đông cuồng nhiệt cố gắng chen nhau đi về phía trước, khiến cho quân lính trị an vô cùng vất vả, chỉ có thể từng bước, từng bước đem phòng tuyến lui dần ra phía sau.

Giờ phút này sân của Hiệp hội kỵ sĩ như biến thành một tổ ong thật lớn. Trong tiếng ồn ào, ngươi căn bản không thể nghe thấy người khác nói gì, chỉ thấy vẻ mặt mọi người đều vặn vẹo há to miệng mà rống.

Thần hoàng tử đứng trong lô ghế, nắm chặt rào chắn, đứng nhìn căn lầu đối diện phía xa… nơi đó là mảnh đất trống của thần điện.

Giáo hoàng Paolo XVI không biết đã rời đi từ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hắn thở dài.

Vừa rồi… lúc đầu của Randall rơi xuống, trong ý niệm của Thần hoàng tử có chút xuất thần: Hắn làm! Hắn đương nhiên làm như vậy!

Hắn thực sự trước mặt hàng ngàn người đương nhiên giết chết một đại kỵ sĩ trưởng của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn. Việc này không phải đơn giản là cho thần điện một cái bạt tai… mà thực sự đã đem chiêu bài của thần điện hủy xuống, hung hăng đạp mấy trăm đạp, cuối cùng lại kỷ niệm thêm bãi nước bọt.

Gã Đỗ Duy này… ngươi quả là độc!

***

Xuyên qua hành lang hình vòm, những hành lang này được làm bằng loại đá bình thường nên hiệu quả cách âm rất kém, tiếng huyên náo, ồn ào bên ngoài nghe rất rõ ràng.

Đỗ Duy tiêu sái đi qua thông đạo của hành lang. Hắn nhớ rất kỹ lúc bản thân đi tới, hai tên lính canh dùng một loại ánh mắt kính sợ mà ngơ ngác nhìn mình.

- Hừ!!!
Đỗ Duy lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay ra thu dây cung lại… trên dây cung vẫn còn lưu vài giọt máu đỏ tươi.

Toàn thân Đỗ Duy mặc trang phục võ sĩ trắng tinh vẫn không nhiễm một hạt bụi, không có vẻ giống như một kẻ vừa mới chém rụng đầu một kỵ sĩ. Tay hắn vẫn trắng muốt nõn nà, thon dài… nhìn qua vẫn còn thấy có vài nét thanh tú.

Đem trường cung cất vào giới chỉ, bỗng Đỗ Duy chợt dừng bước.

Ở cuối hành lang trước mặt hắn có một thân ảnh màu trắng đang lẳng lặng đợi tại bậc thang.

Đỗ Duy trầm mặc một lát, khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc mà rất tươi:

- Giáo hoàng bệ hạ, chắc ngài đến để đổ sự bất mãn lên đầu ta chăng? Nơi này cũng là địa phương thích hợp để nói chuyện.
Tại bậc thứ ba của thông đạo, chỗ giáo hoàng đứng cũng không được rộng rãi. Lão đứng ở giữa, cản lối đi của Đỗ Duy và… hơn nữa, lão cũng không có ý tứ nhường đường.

- Ta không nghĩ ngươi sẽ thực sự giết hắn.
Thanh âm của Giáo hoàng già nua, vang vọng trong thông đạo. Vách đá của thông đạo rất thích hợp để âm thanh lưu truyền.

Ánh mắt của Đỗ Duy phảng phất có nét châm chọc, không chút nhân nhượng nhìn lão:

- Có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nghĩ tới… tỷ như ta không nghĩ tới chuyện ngươi phái người tới lãnh địa của ta để giết người. Ta không nghĩ được giáo hội vẫn còn ẩn giấu thiên sứ… A! Nhân tiện cũng nói lại với ngài lần nữa là ta rất xin lỗi… vì ta đã giết nó.
- Ngươi nói gã người chim?

Paolo XVI bệ hạ bước hai bước xuống bậc thang, vừa vặn cản ở chính giữa:

- Ngươi giết nó thì không phải hướng về ta để xin lỗi vì… ta không phải chủ nhân của nó. Nàng mới…!
Vừa nói, Giáo hoàng vừa chỉ một ngón tay về phía bầu trời.

- Vậy!!! ta sẽ chờ nàng tới tìm ta!
Đỗ Duy cười cười, vẻ không sợ.

- Lá gan của ngươi rất lớn!
Paolo XVI thở dài, ánh mắt hắn toát lên vẻ bất lực khi vô phương nhìn thấu – Tóm lại, dường như không hề phẫn nộ.

- Lá gan của ta luôn rất lớn.
Đỗ Duy véo ngang cằm. Bỗng hắn giật mình, dường như quyết tâm để mình có chút ác độc, hắn bước lên hai bước, đưa tay lên trước mà chỉ vào Giáo hoàng, cố gằn thấp giọng:

- Lão già này! Đừng cố gắng chọc tức ta, đừng cố dò xét điểm mấu chốt của ta… Bởi vì… Ngươi không chơi nổi…
Giáo hoàng trầm mặc… như thừa nhận câu nói ác độc của Đỗ Duy. Nếu như có người bên ngoài… nhất định sẽ đối với hành động của Giáo hoàng mà có phản ứng kinh ngạc…

Bởi vì… thủ lĩnh thần điện, người đứng đầu toàn quốc về tinh thần, Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại đang bước xuống một bước, làm một động tác cúi đầu thật sâu trước Đỗ Duy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK