- Bệ hạ!
Đỗ Duy cười hòa nhã nói:
- Ta hiểu ý của ngài. Có lẽ, ngài có thể hướng nhiếp chính vương mà yêu cầu gánh vác 1 ít công việc, trải nghiệm 1 ít sự tình, qua vài bữa chờ thân thể của ta tốt lên, ta sẽ hướng nhiếp chính vương giúp ngài yêu cầu. Nếu ngài nguyện ý, ta sẽ mời ngài tới học viện quân sự đế quốc vài ngài, cùng sỹ quan trẻ tuổi của đế quốc cùng lúc…
Mặt Charles không có chút vui nào, ánh mắt chỉ toàn thất vọng.
Những thứ này… không phải là thứ hắn muốn.
Nếu như vài tháng trước, hắn sẽ nhảy nhót khi nghe thấy kiến nghị này. Nhưng hiện tại, tự mình thấy trên đại điện, những lão đại nắm quyền cao của đế quốc, trước mặt phụ thân mình chờ phán xét.
Tất thảy, phảng phất mở ra trong lòng Charles 1 cánh cửa lớn! Trực tiếp triệt để kích mở dục vọng của hắn!
Vì sao?
Vì sao ta không thể giống phụ thân ngồi ở trên cao, làm người quyết định cuối cùng?
Ta... ta là hoàng đế a! Được vạn người triều bái, hoàng đế hợp pháp của đế quốc a.
Ôi, xin tha thứ cho thằng nhóc này… dù sao nó mới 12 tuổi. Bất kỳ ai ở vào tuổi cửa hắn, nào có sợ chín sớm, đều có chút tâm tư không thực tế cùng vọng tưởng.
Chỉ bất quá, đối với Charles, nguy hiểm nhất là: nếu là trẻ con bình thường, mấy cái nguyện vọng mơ hồ này không cách nào thực hiện được. Nhưng Charles… là hoàng đế đế quốc! Trên lý thuyết mà nói, mấy cái dã tâm kia của hắn, hoàn toàn có khả năng thực hiện được.
Đây mới là vấn đề nguy hiểm… tới mức hắn chạy đi tìm vị lão sư trí tuệ để giải quyết vướng mắc trong lòng. Mà Đỗ Duy cũng rất lo lắng với dã tâm quá sớm của Charles. Hắn rất rõ ràng, dã tâm này có chút dị hình, ngược lại là do chính nhiếp chính vương sinh ra.
Nếu không phải đẩy thằng nhóc này lên ngôi hoàng đế, có lẽ hắn cũng sẽ không tiếp xúc với
"quyền lực" sớm như vậy – đây vốn là thứ dễ khiến người ta lạc lối nhất.
Trước khi Charles từ biệt, do dự nhìn Đỗ Duy 1 cái, Đỗ Duy tức khắc mỉm cười:
- Ta hiểu bệ hạ, cuộc nói chuyện hôm nay là bí mật nhỏ của chúng ta.
Charles yên tâm, 1 khắc sau hắn mỉm cười, càng giống bộ dạng 1 đứa trẻ con.
Sau đó, Gabri mang vẻ mặt hưng phấn chạy tới, lớn tiếng nói:
- Đại ca! Người từ Tây Bắc tới!
Đỗ Duy sáng mắt lên:
- A? Vivian đến sao?
Charles cũng lập tức nói:
- Ta đi chào sư mẫu 1 cái. Nguồn: http://truyenfull.vn
Gabri lúc này mới thở dốc nói:
- Không, đoàn xe của chị dâu còn trên đường, chỉ là đội tiền trạm đã tới.
Vừa nói xong, Đỗ Duy chỉ kịp nghe thấy 1 chuỗi bước chân gấp rút mà quen thuộc.
- Đỗ Duy!
1 tiếng gọi thanh thúy vang lên, ủng còn đẩy bùn và tuyết, mạnh mẽ xông vào.
Một người tuổi trẻ, thân hình hơi gầy đứng trước mặt Đỗ Duy. Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, miệng môi nhè nhẹ. Tóc cắt ngắn, rõ ràng là dùng kiếm cắt. Chỉ là xem rất có thần khí, thân mang 1 bộ quân phục của gia tộc hoa tulip, mặt ngoài khoác áo da, eo đeo trường kiếm của quý tộc.
Ánh mắt nhìn Đỗ Duy không che dấu 1 tia đặc tính của người tuổi trẻ.
Đương nhiên … trên cái cổ mảnh khảnh trắng nõn, không có đặc tính của nam nhân: yết hầu.
Đây là 1 cô gái trẻ?
Đỗ Duy vừa thấy người này, tức thì nhíu mày:
- Mose, sao ngươi cũng tới?
- Hừ, không riêng gì ta, cả tỷ tỷ cùng Angel cũng tới. Họ đi cùng đường với thê tử của ngươi. Mose tùy tiện tiến đên, cởi áo khoác ném trên ghế.
Vóc người cao lớn nở nang đã ẩn hiện vài phần tha thướt – đây cũng là chuyện khiến Đỗ Duy đau đầu. Cô nhóc này mấy năm trước giả mạo làm con trai còn được, chỉ là lúc này lại càng không thể nào che đậy nổi. Bắt đầu từ năm ngoái, Mose thậm chí còn quang minh chính đại biểu lộ giới tính của mình.
Mà sau 1 thời gian ở Tây Bắc, cô nhóc này luôn chọc Đỗ Duy đau đầu, khiến hắn dứt khoát vung bút đem nàng ném làm thuộc hạ của Roline.
Lúc này, Mose đã là thiếu nữ 17 tuổi, nàng kế thừa tướng mạo tuyệt mỹ của gia tộc Listeria, dù mặc trang phục của nam, vẫn không tổn hại chút nào đến vẻ đẹp mà còn tương phản. Một thân nam trang, ngược lại càng tôn lên vẻ nữ tính nhu mị của nàng, mấy phần anh tuấn cũng tỏa sáng.
Đỗ Duy ho khan 1 tiếng, trầm giọng nói:
- Mose, tới chào hoàng đế bệ hạ đi!
Mose sững sờ, trong lòng hơi lạnh lại, nhìn thấy Charles trong phòng, tức khắc hiểu rõ thân phận đối phương, nàng tuy là còn trẻ, nhưng cũng xuất thân đại gia tộc, lập tức hành lễ đúng quy củ - cũng không phải lễ tiết thiếu nữ quý tộc, mà là quân lễ.
Cử động này, lại khiến mắt Charles sáng lên!
Tuy mới 12 tuổi, nhưng sinh ra trong hoàng thất, Charles từ nhỏ đã hưởng an nhàn sung sướng, bên mình tự nhiên không thiếu người hầu nữ mỹ lệ, hắn rất sớm biết hưởng thụ sự
"ôn nhu" của nữ nhân – cũng giống như đại bộ phận thiếu niên quý tộc đều như thế.
Mắt thấy một thiếu nữ xinh đẹp hành lễ với mình, Charles hơi ngẩn ra, định thần lại, gật đầu cáo từ.
Đỗ Duy bảo Gabri đẩy mình tới cửa để tiễn, lúc đó Charles mới cười nói:
- Lão sư, gió tuyết lớn như vậy, thân thể ngài cũng không tốt, cũng không cần ngài phải tiễn.
Nói xong, vị tiểu hoàng đế thích diễn trò tiến lên 2 bước, vỗ vai Gabri
"sảng khoái" cười:
- Bá tước Rowling, người là đệ đệ của lão sư, ta là đệ tử lão sư, tuổi cũng không xa nhau lắm, sau này ngươi có thể tới hoàng cung tìm ta chơi đùa. Chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt, lần đi săn tới ta nhất định sẽ gọi ngươi!
Lời này hắn nói rất sảng khoái, Gabri cũng không nghĩ nhiều, tính tình Gabri thực ra cũng rất rộng rãi. Charles biểu thị thân thiết, đi đếm ôm Gabri 1 cái mới cáo biệt.
Đỗ Duy thì sai người đem mấy lọ mật ong Tây Bắc đặc sản đưa cho tùy tùng của Charles
Trước khi đi, Charles phẳng phất không nhịn được nhìn Mose 1 cái. Ánh mắt đó bị Đỗ Duy nhìn thấy, không khỏi nhíu mày.
- Đó là hoàng đế đế quốc?
Charles vừa đi, Mose lập tức khôi phục bản tính, tùy tiện cười:
- Ta thấy không giống!
Đỗ Duy sắc mặt rất khó coi, lạnh nhạt nhìn Mose:
- Ai kêu ngươi tới!
- Ta …
Mose vừa thấy Đỗ Duy nổi giận với mình, tức thì ủy khuất, nàng từ nhỏ cùng Đỗ Duy, chưa từng chịu thiệt, tức giận nói:
- Ta tới đế đô, cũng cần ngươi đồng ý ư?
- Người là sỹ quan, phải chịu sự quản chế của ta.
Đỗ Duy hừ 1 tiếng.
- Roline tướng quân có lệnh! Phu nhân Vivian cũng đồng ý!
Mose hậm hực nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy thở dài, không trách Mose nữa.
Hắn rất rõ ràng, tâm lý khó chịu của mình là vì Charles trước khi đi nhìn Mose 1 cái mà thành. Tuy người khác không phát hiện ra, nhưng Đỗ Duy sao lại không hiểu?
Hừ… mới 12 tuổi à! 12 tuổi! Trên phố, Charles đột nhiên ngừng lại, nghĩ tới mình có cùng Gabri ôm ấp, tiếp xúc tay chân, hắn lập tức từ túi da trên lưng ngựa lấy ra chút nước rửa tay, lại lấy trong ngực ra 1 cái khăn sạch ra sức lau tay mấy lần mới ném khăn đi.
- Bệ hạ, trong những bình này là cái gì?
Một đầu lĩnh kỵ sĩ cười nói:
- Cũng không biết công tước đại nhân tốn công tặng cái gì.
Charles nhìn mấy bình
"mật ong" được kỵ binh đưa tới.
Nghĩ lại lúc mình vừa vào, Gabri còn rửa chân cho Đỗ Duy, ánh mắt Charles hiện lên 1 tia chán ghét – cùng Gabri ôm tay, có trời mới biết tiểu tử kia từ dưới quê Rolling lên có rửa tay không!
Hắn cố ý quên mất, lúc đó chính mình cũng có ý diễn kịch, tự tay rửa chân cho Đỗ Duy:
- Thưởng cho các ngươi, tự chia nhau đi.
Charles khoát tay, động tác tựa như xua 1 đám ruồi nhặng.