Chỉ có điều, bất luận là hai người Aragon hay là Đỗ Duy thực lực dường như đều đủ để đạt tới nghịch thần cảnh giới, gần như còn ở trên thần giai một chút, sự tồn tại của hai sức mạnh cường đại, kết hợp lại thành phong ấn lực lượng, nó sẽ mạnh đến mức nào? Nếu không thì có lẽ cũng không đủ để né tránh được khi qua thời không pháp tắc.
Lúc này, Đỗ Duy trông thấy hai bức họa đồ này, không hiểu vì sao lại đột nhiên xúc động, một hạt mầm yếu ớt ẩn giấu từ nơi sâu thẳm trong linh hồn dần trỗi dậy. Một thoáng rung động của linh hồn giúp lớp bụi phong ấn của ký ức linh hồn từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Nhưng mà, sức mạnh phong ấn lớn đến mức nào cơ chú, Đỗ Duy vừa mới khuấy động một chút, lập tức đã bị sức mạnh này phản lại, chỉ cảm thấy một nỗi đau đớn cùng cực, giống như từng dòng thác lũ cuồn cuộn quăng quật thân thể mình, hắn thảm thiết kêu lên một tiếng từ trên ghế ngã nhào xuống đất, hai tay ôm đầu, cơ thể co quắp lại.
QQ sững cả người, dường như không ngờ tới tình huống như vậy phát sinh, nó lập tức bay thật nhanh xuống chiếc ghế dựa, nhưng mà nó cũng chỉ là một con chim, có thể làm được gì chứ? Đỗ Duy vẻ mặt nhăn nhó, càng biểu lộ ra sự thống khổ. QQ chân tay cuống quýt, bỗng nhiên nó giật mình, sau đó ngân lên những thanh âm kéo dài, chậm rãi.
Đó là những giai điệu cổ xưa, không giống chút nào với ngôn ngữ của Roland đại lục, những âm điệu cổ xưa này liên tục phát ra từ trong miệng nó tựa hồ giống một khúc ca nào đó, dường như lại mang theo một loại năng lực kỳ lạ có tác dụng thần kỳ trấn an những xao động của tâm hồn.
Đó không phải ma pháp, hơn nữa trong những âm thanh mà QQ ngâm xướng càng không có ma lực hay phát lực tồn tại, thậm chí cũng chẳng có chút sức mạnh nào. Nhưng chính nhờ những khúc ca mềm yếu như vậy, vẻ mặt đau đớn của Đỗ Duy liền trở nên dễ chịu hơn nhiều, hắn thở dốc một hồi rồi dần bình thường trở lại, đôi tay vốn như bị co rút thả lỏng dần ra.
QQ dường như thở phào một hơi dài, thấy trên mặt đất Đỗ Duy vẫn nằm hôn mê bất tỉnh, dường như nó có chút nghi hoặc:
- Đây…Đây là chuyện gì chứ?
Đỗ Duy đang nằm mơ. Quả thực, hắn đúng là đang nằm mơ.
Giấc mơ của con người do vô số những mẩu ký ức ở trong tiềm thức tạo thành tùy lúc, cho nên những giấc mơ này có thể nói là ảo tưởng, hay ngược lại nói thà loài người có một loại hồi tưởng đối với những ký ức trong tiềm thức của bản thân còn hơn là huyễn tưởng.
Cái quái dị hơn là Đỗ Duy trong giấc mơ cũng chỉ có một hình ảnh như vậy, hình ảnh đó giống như một đoạn phim cứ lặp đi lặp lại hiện ra trước mắt hắn.
Trong giấc mộng, hắn mơ thấy bản thân mình, sắc mặt lạnh lùng đứng trước một người con gái, cô gái ấy nằm trên mặt đất, thân thể nhuốm đầy máu tươi, nhưng mà mặc cho hắn cố gắng thế nào trước sau vẫn không thấy rõ được hình dạng của cô gái nọ, tựa hồ giống như trong sương mù, mông lung, mờ ảo.
Trong giấc mơ, Đỗ Duy nhìn thấy rõ ràng: Bản thân mình lạnh lùng giương mắt nhìn cô gái kia.
- Thực lòng xin lỗi, cả đời này cho đến bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ qua việc muốn làm nàng tổn thươn, càng không nghĩ… Chỉ tiếc là, ta cũng không phải không thương nàng, những năm tháng trước kia, chưa giây phút nào ta quên, chỉ là…
Nói tới đây, giọng nói dường như hơi nghẹn lại, cuối cùng mới phát ra một tiếng thở dài ảo não.
- Chỉ là…ta đã không có tấm lòng, ngay cả trong tim cũng chưa từng có ai, làm sao yêu được ai?
Sau đó, Đỗ Duy chợt tỉnh giấc.
Lúc hắn tỉnh lại, người vẫn còn nằm trên mặt đất như cũ, bên cạnh là QQ hai mắt chớp chớp nhìn hắn chằm chằm. Đỗ Duy vừa mới có ý định cử động, nhưng lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực nào cả, ngay cả việc nhúc nhích đầu ngón tay út cũng mệt mỏi tới cực điểm, toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt sũng mồ hôi, thấm ướt cả nội y cùng với quần áo bên ngoài.
Hắn thậm chí cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đây là biểu hiện của việc ra mồ hôi quá độ, cảm giác của cơ thể bị mất nước.
Đỗ Duy trong lòng hoảng sợ: “Một giấc mộng…chỉ là một giấc mộng mà thôi, bản thân vì sao lại thành ra thế này?”
Hắn vốn tự hào tinh thần sung mãn – đúng vậy, hắn quả thực trước nayđều rất tự hào về điều đó. Tinh thần của hắn mạnh mẽ, thật sự là không có gì phải bàn cãi. Nhưng mà giờ phút này, hắn cảm thấy sâu trong não bộ từng cơn đau giống như bị những mũi kim đâm vào – điều này có cảm giác giống như tất cả sức lực tinh thần của ma pháp sư đã hoàn toàn cạn kiệt.
- Ta…!
Đỗ Duy cố gắng lấy lại đầu óc tỉnh táo, vô cùng chật vật mới miễn cưỡng bò dậy nổi:
- Ta thế này…là bị sao vậy? Hai bức họa của ngươi chẳng lẽ có mê hồn ma pháp ở bên trong?
- Ta làm sao biết được_ QQ tức giận nói_Vừa rồi còn bình thường như vậy, bỗng nhiên ngươi hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, rồi sau đó lại lăn lộn trên mặt đất.
Đỗ Duy nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát, trong đầu chợt xuất hiện một sự nghi hoặc:
- Chẳng lẽ, cái ta nhìn thấychính là kiếp trước của chính ta?
Nhưng mà cái kia, Đỗ Duy cũng đã nói qua, trước khi bản thân thức tỉnh, thì đúng là không thể nào xảy ra…
Cố gắng lắc lắc đầu, nhưng động tác này lại làm cho Đỗ Duy đau đớn kêu thét lên, cảm giác vô cùng đau nhức ở cổ làm cho hắn suýt lại ngất xỉu lần nữa.
Thật đáng sợ,…tuy nhiên thoáng thấy được hai đoạn hình ảnh của kiếp trước, dường như đã tổn hao hết toàn bộ sức lực cũng như ma lực của bản thân!
Đỗ Duy vội vàng bám dựa vào vách tường đi tới bên cạnh giường ở trong phòng rồi buông mình nằm xuống. Chỉ mấy động tác này mà cũng làm cho hắn mệt đến mức phải thở dốc từng cơn, nhưng hắn vẫn không quên nhớ tới:
- QQ, vừa rồi ta mơ hồ nghe thấy giống như ngươi hát phải không? Âm thanh ngươi xướng lên là gì vậy? Mà có vẻ sau khi ta nghe xong, cảm giác đau đớn đã giảm đi rất nhiều.
QQ trầm ngâm trong giây lát rồi nói ra câu trả làm cho Đỗ Duy nhất thời sững cả người.
- Đó không phải là ca hát, mà là Thần thuật!
- Thần thuật?_ Đỗ Duy trong lòng thót lại.
- Ngươi không nhớ đấy thôi, ta chính là Giáo Hoàng đầu tiên của Thần điện! Chính xác mà nói, Thần thuật trong Thần điện bây giờ cũng đều từ thời đại của ta lưu truyền tới nay! Ta sử dụng thần thuật thì cũng có gì kỳ quái chứ?
Đỗ Duy lập tức mặc kệ cơn đau đớn kịch liệt trên thân thể, miễn cưỡng ngồi dậy, cẩn trọng nhìn chằm chằm vào điểu nhân ở trước mặt:
- Ngươi…ngươi biết thần thuật? Trời ạ! Ta lần này đã gặp được Giáo Hoàng ư, chỉ là những đồ tử đồ tôn của ngươi mà đã lợi hại như thế! Vậy thì ngươi,…thực lực của ngươi chẳng lẽ cũng là thánh giai?”
QQ uốn éo cái đuôi đi tới bên giường ngồi xuống:
- Thánh giai ư? ừm,… ta ngày trước quả đúng là như vậy, đáng tiếc, từ sau khi ta bị biến thành hình dạng này, ta đã không còn pháp lực nữa rồi! Ngươi trông đợi một điểu nhân có thể thi triển ra ra pháp thuật của nhân loại hay sao? Ngươi đã quá ngây thơ rồi.
- Thế nhưng…ngươi mới vừa rồi….
QQ khẽ cười:
- Đó là An hồn khúc, là một thần thuật duy nhất không cần có ma lực cũng có thể thi triển được pháp thuật. An hồn khúc, vốn ban đầu là pháp thuật để trấn an vong linh, vong hồn, nhất là khi phải đối diện với Hắc ma pháp sư và Tử linh pháp sư, nếu đối phương gọi Tử linh sinh vật đến, thì ngâm xướng những khúc ca này có thể làm cho Tử linh sinh vật của đối phương cảm thấy sợ hãi. Thần thuật này không cần sức mạnh nào cả, hoàn toàn đều do trong khúc ca mơ hồ có ẩn chứa một loại năng lực thánh khiết. Chỉ cần ngươi không bị câm thì đều có thể ngâm xướng nó. Chỉ có điều, ca từ, lại rất khó thuộc.
Ngừng lại một chút, QQ nói tiếp:
- Ngoại trừ An hồn khúc này, ta thực sự không còn pháp thuật nào khác nữa. Về cơ bản mà nói, ta đúng là một con chim.
Đỗ Duy còn muốn nói điều gì đó nhưng QQ đã ngắt lời:
- Lúc bước vào ta có nghe ngươi đã nói là đêm nay còn muốn đi dự tiệc phải không? Ta xem thời gian bây giờ cũng không còn sớm hay là ngươi mau nghỉ ngơi một chút đi, nhìn hình dạng của ngươi lúc này…chẳng lẽ ngươi định để ta cõng ngươi đi dự tiệc?
Nói dứt lời, QQ không thèm để ý tới Đỗ Duy, tự mình nhảy khỏi giường rồi chui vào phòng trong.
Đỗ Duy miễn cưỡng ngồi dậy, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu trầm tư minh tưởng, hòng khôi phục lại một chút ma lực.
Thân thể có cảm giác như hoàn toàn trở nên trống rỗng, thật sự khó mà tiếp nhận nổi.
Phương pháp trầm tưởng của Đỗ Duy so với tất cả các ma pháp sư trên đại lục đều không giống, bởi vì phương pháp minh tưởng của hắn chính là dựa theo “Ngôi sao ma pháp” mà ra.
Ngôi sao ma pháp, đến bây giờ Đỗ Duy vẫn chưa thể chính thức nắm giữ được. Duy có một lần, chính là dựa theo Ngôi sao ma pháp chuyển sang minh tưởng tu luyện ma lực, trừ lần đó ra…thì những uy lực cường đại của ngôi sao ma pháp, hắn dù chỉ là một chút cũng chưa từng lĩnh hội được. Theo như cách nói bế tắc của hắn, thì hắn cơ bản còn chưa có nhập môn. Mà căn cứ vào những điều miêu tả trong sách Gandalf Bạch y lưu lại, thì rõ ràng điều quan trọng hơn hết thảy là khi thực lực bản thân chưa đạt tới bát cấp, đừng nghĩ tới việc tu luyện Ngôi sao ma pháp!
Căn cứ theo thứ tự, những nghiên cứu về Ngôi sao ma pháp đều là do Gandalf truyền lại, nên có thể nói Gandalf chính là người có uy quyền nhất.
Mặc dù Đỗ Duy cho đến bây giờ vẫn không thể tu luyện Ngôi sao ma pháp, nhưng mà phương thức Minh tưởng đặc biệt này lại làm cho tu vi ma lực của hắn có những bước tiến bộ rất dài! Cho nên Đỗ Duy tuổi còn nhỏ như vậy mới có thể có tu vi ma lực cơ hồ đạt tới cảnh giới ma pháp sư cấp bảy, cấp tám.
Phương pháp Minh tưởng của Ngôi sao ma pháp bồi dưỡng cho tu vi tinh thần lực của ma pháp sư, cũng không phải lấy “Lượng” thủ thắng mà chính là lấy “Chất” để thủ thắng! Loại tu vi đặc biệt này khiến cho tinh thần lực của Đỗ Duy chẳng những mạnh mẽ mà quan trọng hơn chính là vô cùng kiên định! Hắn thậm chí có thể làm cho sức lực tinh thần ngưng kết thành một dạng giống như xúc giác!
Tu luyện như vậy, không chỉ làm cho người ta sức lực tinh thần tăng mạnh, quan trọng hơn chính là sự nhạy cảm của cảm ứng lực cũng cơ hồ tăng lên gấp bội.
Không thể nghi ngờ, bộ ma pháp do Aragon lưu lại quả thực là vô cùng lợi hại.
Đỗ Duy nghĩ tới đây, không khỏi tức cười, cái gì mà Aragon lưu lại, rõ ràng chính là bản thân mình lưu lại!
Hôm nay Minh tưởng như vậy trong chốc lát, Đỗ Duy bắt đầu quên hết mọi cảm giác, nhưng mà chỉ một lát sau, hắn bỗng mở bừng mắt, tự sờ sờ lên đầu mình.
- Ây?
Sau đó hắn nhìn sắc trời bên ngoài. Thời gian…đã qua bao lâu rồi?
Đỗ Duy đột nhiên nhảy xuống giường, chạy tới nhìn vào căn phòng thật lớn phía trong.
- Gặp quỷ rồi! Gặp quỷ rồi!_ Đỗ Duy kinh hãi kêu lên một tiếng.
Từ lúc hắn bắt đầu Minh tưởng tới bây giờ chỉ mới trải qua khoảng thời gian ăn một bữa cơm, nhưng hắn lại phát hiện sức tinh thần của bản thân cơ hồ đã khôi phục hiệu quả được tới bảy tám thành! Vì sao có thể nhanh như vậy?
Dựa theo kinh nghiệm của Đỗ Duy, lúc trước sau khi hắn hao tổn hết ma lực, nếu muốn khôi phục lại toàn bộ, không mất một, hai ngày thì đừng nghĩ có thể làm được. Nhất là sau khi tu vi ma lực bản thân phát ra càng mạnh, mỗi lần khôi phục lại thời gian sẽ càng lâu hơn.
Nhưng hôm nay…mới ngắn ngủi một lát như vậy…….
Hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lại một lần nữa ngồi xuống, nhãn tình như lúc trước, tiếp tục minh tưởng.
Trong tâm linh duy trì một mảng trống rỗng, sau đó lưu lại một tia xúc giác của sức lực tinh thần, tự mình dò xét trong ý thức của bản thân xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cục, hắn nhanh chóng phát hiện ra điểm khác thường!
Tại một nơi rất sâu, rất sâu bên trong thân thể của hắn, dường như có những mảng mờ nhạt không biết là do lực lượng gì tạo nên như vậy, lại mơ hồ có thể xoay chuyển giống như một cơn lốc xoáy nho nhỏ, mỗi lần xoay tròn đều làm tăng dần cho cả không gian ý thức tinh thần của bản thân.
Phát hiện này của Đỗ Duy không thể xem thường!
Phải biết rằng, tinh thần lực mạnh mẽ của ma pháp sư, đạo lý cơ bản chính là: không gian ý thức tinh thần của con người cũng tựa như là một cái thùng đựng nước. Mà tinh thần lực chính là nước ở trong thùng.
Một ma pháp sư khi minh tưởng chỉ có thể khiến cho nước trong thùng khôi phục đến trạng thái đầy ngập bình mà thôi, muốn tiếp tục tăng thêm thì sẽ phải trường kỳ khổ luyện, mới có thể làm cho không gian ý thức tinh thần của bản thân tăng trưởng cực kỳ chậm chạp (hay cũng giống như là làm cho thùng đựng nước lớn thêm)
Muốn làm cho nước đầy thùng thì không khó, nhưng nếu muốn làm cho thùng đựng lớn thêm, việc đó lại cực kỳ gian nan!
Trên lý thuyết mà nói, không gian tinh thần ý thức càng lớn, thì cái thùng đựng nước đó dĩ nhiên lại càng lớn, mà thùng đựng càng lớn vậy thì tổng thể tu vi ma lực tất nhiên lại càng cao!
Nếu đem không gian ý thức tinh thần của một ma pháp sư cấp thấp như so với một ly nước, vậy thì ma lực của hắn đương nhiên cũng chỉ có một ly nước như vậy thôi, mà một ma pháp sư cao cấp, thì tinh thần ý thức không gian sẽ lớn hơn rất nhiều và lẽ dĩ nhiên dung lượng cũng sẽ lớn hơn.
Đây là một trong những khác biệt vô cùng quan trọng giữa ma pháp sư cao cấp với ma pháp sư cấp thấp!
Đỗ Duy bây giờ phát hiện ra, ở sâu trong ý thức tinh thần của bản thân, dường như có những mảng lực lượng nho nhỏ chậm rãi xoay chuyển, làm cho cả “thùng nước” của bản thân cũng từ từ xoay tròn theo, từng điểm nhỏ chuyển động, cả không gian ý thức tinh thần từng điểm, từng điểm đều bị ma sát mạnh mẽ!
Mặc dù tốc độ này vẫn như cũ - rất thong thả nhưng so với tốc độ bản thân bình thường tu luyện lại nhanh hơn không biết bao nhiêu lần?!!
“Semel! Semel!!!”_ Đỗ Duy mừng rỡ muốn phát điên, lập tức cố gắng triệu hoán Semel_“Chẳng lẽ ma pháp ngôi sao ta tu luyện rốt cuộc có đột phá rồi sao?!”
Đáng tiếc, bà cô Semel này quả nhiên giữ đúng lời, đã nói một tháng không để ý tới người thì tuyệt nhiên trong vòng một tháng không thèm nói lời nào, mặc cho Đỗ Duy có kêu gào như thế nào cũng không đáp lại nửa lời.
Đỗ Duy trong lòng nghi hoặc, lại chìm vào trầm tư minh tưởng, đồng thời cẩn thận vươn xúc giác sức lực tinh thần đi thăm dò cái lốc xoáy nho nhỏ kia ở trong không gian ý thức tinh thần.
Càng đi sâu xuống, càng thấy rằng cái lốc xoáy nho nhỏ kia mỗi một lần xoay tròn đều vô cùng ảo diệu, phảng phất như trong không gian ý thức tinh thần của bản thân mơ hồ hình thành nên một cái “vũ trụ” nho nhỏ!
Mỗi một lần quay tròn đều khiến cho vũ trụ này dần dần mở rộng.
Đỗ Duy dù sao cũng đến từ kiếp trước, hắn lập tức nghĩ tới một lý luận của tiền kiếp: “Cả vũ trụ đều luôn chậm rãi xoay tròn theo những chuyển động, rồi từ đó không ngừng mở rộng thêm!”
“Lý luận này dường như cũng có thể áp dụng trên bản thân mình?”_ Rất nhanh, Đỗ Duy cũng phát hiện, sức lực tinh thần của bản thân đã hoàn toàn khôi phục!
Mất bao nhiêu thời gian? Đỗ Duy mở mắt ra nhìn sắc trời một chút….
Hai mươi phút hay là nửa giờ?
Khi trước, nếu muốn đạt tới trình độ như vậy, chỉ sợ phải mất một, hai ngày không ngủ nghỉ.
Nhanh chóng khôi phục lại sức mạnh…
Đỗ Duy giật mình, rồi đột nhiên nhớ tới một việc: “Tên Bạch Hà Sầu cường đại biến thái kia đã nói cái gì nhỉ?”
“Chỉ cần trong cơ thể ta lưu lại một hạt mầm của sức mạnh, như vậy bất kể ta phải chịu thương tổn nghiêm trọng đến đâu, có hạt mầm sức mạnh này làm cơ sở, là ta có thể trong thời gian rất ngắn khôi phục lại!
Nhớ rõ lúc ở trong tiểu lâu tại đế đô, trong trận chiến giữa Bạch Hà Sầu và Lam Hải Duyệt, hắn rõ ràng cũng bị thương, nhưng mà chỉ đảo mắt, khi hắn chạy tới bắt mình thì đã hoàn toàn hồi phục rồi!
Mầm mống của sức mạnh…Mầm mống của sức mạnh!
Lúc trước, khi mà Bạch Hà Sầu “tự bản thân” hắn “giúp mình một tay” không phải chính là cấy vào bản thân mình một ít mầm mống sức mạnh hay sao?
Đỗ Duy lộ vẻ xúc động!
“Đây….đây là một mảnh mầm mống sức mạnh của thánh giai sao! Bây giờ rốt cục đã bắt đầu mọc rễ, nảy mầm ở trong cơ thể mình rồi!”
Đỗ Duy thử tính toán một chút, xem tốc độ xoay tròn chậm rãi như vậy của hạt mầm sức mạnh, dần dần khiến cho không gian ý thức tinh thần càng lúc càng lớn lên…….như thế, e rằng không tới một năm, tu vi sức lực tinh thần của bản thân có thể nhảy lên cấp tám!
Cấp tám ư! Cũng chính là đã thực sự tiến vào cảnh giới ma pháp sư “cao cấp”! Cả đại lục có bao nhiêu ma pháp sư cấp tám đây?
Chỉ một năm, bản thân còn chưa tròn mười bảy tuổi!!
Mặc dù số tuổi này so với Vivian và Joanna vẫn chậm hơn một chút nhưng đừng quên rằng, Vivian cùng với Joann từ nhỏ đã tu luyện ma pháp, hơn nữa bên cạnh lại có đệ nhất cường giả của đại lục chỉ dạy.
Mà bản thân mình thì sao? Từ lúc bắt đầu chính thức tu luyện ma pháp cho tới hôm nay, tính toán hết thảy mới chưa đầy hai năm!!