- Vị khách nhỏ của ta! Ta đã nói cho ngươi rất nhiều lần… Ngươi không phải luôn ra câu hỏi sau đó chỉ chờ có được đáp án miễn phí từ ta. Trên thế giới này, dù là thứ gì thì cũng có cái giá của nói. Giá!!! Ngươi hiểu chứ? Ngươi tưởng muốn từ ta có thể có thật nhiều đáp án. Ngươi tất phải trả giá!
Đỗ Duy hung hăng nhìn chắm chằm vào lão gia hỏa này:
- Ta trả giá còn ít ư? Vì tới gặp ngươi, ta bên ngoài phải cùng Long thần đánh một trận! Gặp qủy! Nếu biết nó là Long thần, ta nhất định đầu hàng liền! Cùng Long thần đánh lộn? Chẳng lẽ ta cho rằng mình sống đã quá lâu ư? Vả lại, ngươi rành rành có thể để cho ta tiến vào đây, nhưng lại không làm, còn ở bên trong nhìn ta và nó đánh nhau! Ban đầu Aragon, rồi lúc Gandalf đến đây. Còn có lần đầu tiên ta tới nơi này nữa. Đều là ngươi đem chúng ta đến, nhưng lần này ngươi vì cái gì…
- Ta phải xem xem thực lực của ngươi.
Chris cười lạnh một tiếng:
- Con rồng đáng thương này, đã không có thần cách. Mà lực lượng lại bị hạn chế, ngươi nếu như đấu với nó mà cũng không chống đỡ được, thì ngươi không phải là nhân tuyển thích hợp mà ta chờ đợi… Chết cũng đáng đời!
Chết rồi cũng đáng đời?
Đỗ Duy hung hăng nuốt nước bọt:
- Ta thật muốn đánh cho cho bẹp cái mũi của ngươi.
- Tốt rồi, thu lại nộ khí của nhà ngươi. Chuyện xưa nói xong, ngươi có khá nhiều vấn đề, ta cũng đã trả lời… Hiện tại, cho phép ta bàn về giao dịch của chúng ta.
Đỗ Duy thở dài. Nói đến giảo hoạt, thì có trí tuệ cao siêu sống hơn một ngàn năm của lão quái vật này, tuyệt đối có thể áp chế chính mình a.
- Lần giao dịch trước, ta cho ngươi một cái sừng, ngươi từ một phế nhân biến thành một cao thủ. Thấy thế nào? Cảm giác tốt chứ?
Chris cười. Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Đỗ Duy lại liên tưởng đến một người - thủ hạ của chính mình: gian thương tiểu Jack.
- Còn đôi mị hoặc chi nhãn này…
Chris mang theo một chút ám muội trong giọng nói:
- Nhất định khiến ngươi cảm thấy rất thuận lợi chứ?
- Cảm ơn, ta chẳng có bao nhiêu cơ hội để sử dụng nó.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Ta không phải ngựa giống.
Đỗ Duy rất nhanh lấy hai đồ vật tới.
Món thứ nhất, là một thủy tinh cầu màu đen.
Trên thủy tinh cầu này, nguyên bản bề mặt cầu của nó là một màu thuần đen. Hiện tại, bên trong lại mơ hồ có một tầng vụ khí màu trắng đang lượn lờ, đám vụ khí này bị cầm cố trong thủy tinh cầu tựa hồ đang gắng sức giãy dụa nhưng lại vô lực trở về và tiếp tục lượn lờ.
Tuy nó không có cách nào phát ra được âm thanh, nhưng chỉ cần ngươi nhìn vào nó thì phảng phất như từ nội tâm vang lên một âm thanh giãy dụa đầy phẫn nộ.
- Ah!
Chris nét cười đầy mặt:
- Để ta xem xem! Một linh hồn của thiên sứ. Không cần nói, nhục thể của nó bị ngươi hủy diệt, đúng không?
Chris cầm lên, những móng vuốt như khô cốt của hắn đặt bên trên thủy tinh cầu. Hắn nhắm mắt lại, tựa như dùng tâm cảm nhận cái gì đó. Một lát sau, hắn mở mắt ra:
- Cái này là linh hồn không hoàn hảo. Nhưng lại quá hoàn hảo vì nó chính là một linh hồn của thiên sứ. Vả lại, bên trong tàn hồn của nó còn lưu lại ấn ký thần lực của nữ thần, đối với ta rất có ích.
- Cón có cái này nữa.
Đỗ Duy lấy ra cái huy chương kia.
Huy chương thánh kỵ sĩ đoàn Roland của Aragon. Huy chương này không có gì bắt mắt, hình dạng lại đơn giản, nhưng lập tức hấp dẫn ánh mắt của Chris. Hắn buông những móng vuốt đặt trên thủy tinh cầu ra, phảng phất như muốn vươn tay ra chạm vao tấm huy chương kìa, nhưng khi ngón tay còn cách một đoạn nữa, thì lại dừng.
- Ngươi cần hai đồ vật này, có hữu dụng không?
Đỗ Duy nhíu mày.
- Đương nhiên là có chỗ dùng.
Chris hừ một tiếng chỉ vào thủy tinh cầu đang phong ấn linh hồn thiên sứ:
- Ta cần phải có thần lực của nữ thần, đừng quên, ta hiện tại đang bị cầm tù ở nơi này! Đây là một không gian cách biệt, thân thể ta cùng con rồng đáng thương này đều bị Nữ thần dùng cấm chú áp chế, cầm tù chúng ta trong cái tù lao không gian này. Không có được thần lực của nữ thần, ta hoặc là con rồng này đều không có cách nào rời khỏi đây. Trừ phi…
Chris cười cười:
- Muốn mở cái lao tù này ra, chỉ có thể dùng thần lực của nữ thần! Ta cũng không có cách nào bắt cóc nữ thần đến chỗ này để mở tù lao ra. Nhưng ta biết, Nữ thần khống chế cái thế giới này, tất nhiên sẽ tìm người phát ngôn của mình trong đám nhân loại, mà nàng lại không yên tâm với nhân loại phổ thông nên sẽ phái mấy tên thiên sứ tới… Ta không có cách nào đến tận nơi ở của nữ thần để trộm thần lực, chỉ có thể dùng cách nghĩ này, tập trung vào những thiên sứ giáng lâm đến nhân gian!
Nói xong, hắn chỉ vào thủy tinh cầu kia:
- Đây chính là chìa khóa vượt ngục của ta.
Đỗ Duy cũng không có ngạc nhiên lắm, rốt cuộc, bị cầm tù một vạn năm, thì muốn vượt ngục cũng không tính là ý nghĩ gì kì quái.
- Còn về tấm huy chương này?
- Tấm huy chương này là cho ngươi dùng đó tiểu tử.
Chris hừ lạnh một tiếng:
- Hiện tại chứng minh, ngươi chính là Aragon. Chẳng qua lần đầu đến đây ngươi còn quá yếu ớt. Ta cần ngươi phải đạt đến thực lực của Aragon! Năm đó ta tiêu hao một nửa lực lượng cấp cho tên gia hỏa kia, mới sớm đến cái ngày sau này các ngươi có vị anh hùng truyền kỳ Aragon kia. Đáng tiếc lần đó ngươi đến lại không hoàn thành giao dịch của chúng ta.
- Hắc! Kẻ lừa ngươi là Aragon, không phải ta.
Đỗ Duy tranh luận.
- Giống nhau thôi, các ngươi là cùng một người.
Chris có chút bất mãn:
- Chẳng qua may mắn là ta biết được một số sự tình. Lúc Aragon đến đây gặp ta học một pháp thuật đặc thù. Đây là pháp thuật do ma thần đại nhân dạy cho ta: một ma pháp rất có tác dụng.
- Tuổi thọ mọi sinh linh đều có hạn, có sinh linh sống rất lâu nhưng cuối cùng cũng đến một ngày phải chết.
Chris hơi khẽ cười:
- Chẳng qua ta là một sinh mạng đặc thù do ma thần đại nhân sáng tạo ra. Lúc Ma thần đại nhân sáng tạo ra ta, vô ý theo đó cũng sáng tạo ra một ma pháp mới. Chúng ta gọi đơn giản là “Tách rời linh hồn”, ta có thể đem linh hồn của ngươi từ trong nhục thể ra ngoài! Bởi vì nhục thể sẽ suy yếu rồi tử vong, nhưng linh hồn, linh hồn kỳ thực là một cỗ tinh thần lực có ẩn chứa ký ức mà thôi. Theo lý thuyết mà nói, linh hồn là một loại đồ vật tồn tại vĩnh viễn. Chỉ cần nó có thể có một nơi để cư trú, cũng được gọi là một nhục thân. Nhưng loại pháp thuật tách rời linh hồn này không ai có thể sử dụng… Trừ ta!
Nói xong, Chris giơ tay chỉ nhẹ tới điểm một cái vào không khí, lập tức tấm huy chương kia bay tới, chung quanh hiện ra một đoàn quang mang màu trắng. Sau khi Chris điểm đầu ngón tay, đoàn quang mang màu trắng kia lập tức bị khinh động, tạo ra một làn sóng.
- Ân! Xem ra quả đúng như ý liệu của ta, Aragon sau khi tới đây học cái pháp thuật này thì cuối cùng cũng dùng tới! Trong tấm huy chương này có lưu lại ký ức, nhất định là ký ức của chính Aragon!
- Linh hồn là một đoạn ký ức, chỉ bất quá cần phải có tinh thần lực duy trì nó tồn tại. Thông thường mà nói, nếu như có nhục thể của một sinh vật nào đó chết đi thì rất nhanh linh hồn của nó cũng sẽ chết. Bởi vì sau khi nhục thể tử vong, tinh thần lực cũng sẽ tiêu tan rất nhanh. Không còn tinh thần lực duy trì thì ký ức cũng sẽ tan biến… Thế là, linh hồn cũng coi như đã chết rồi. Cho nên, nếu muốn linh hồn bất tử thì phải có tinh thần lực duy trì nó.
- Có một loại ma pháp, gọi là ma pháp vong linh hệ, cùng với loại tách rời linh hồn này là rất giống nhau. Nhưng loại ma pháp vong linh hệ này còn xa mới bằng loại ma pháp của ta! Bởi vì vong linh hệ ma pháp, sau khi tách rời linh hồn ra sẽ tạo thành những tổn thương cực lớn. Nghĩa là, linh hồn đó đã không còn hoàn chỉnh: chỉ là những mãnh vụn! Tỷ như cái linh hồn thiên sứ này của ngươi… Kỳ thực nó đã chết, vỡ nát, mất đi ý thức của mình. Chỉ bất quá còn sót lại một chút mảnh vụn cùng một loại tinh thần lực hỗn loạn. Vong linh ma pháp sẽ tạo ra những tử vong sinh vật, nhưng những sinh vật này đều không có trí tuệ… điều này là vì, linh hồn mà vong linh ma pháp tách rời ra đã không còn hoàn chỉnh!
- Thật ra về bản chất thì ta, Chris, nô bộc của Ma thần đại nhân, ta cùng với những vong linh sinh vật kia, tỷ như cốt long, như những hắc kỵ sĩ… cùng những sinh vật kia không có gì khác nhau. Nhưng ta so với chúng thì cao cấp hơn. Bởi vì ta là một linh hồn hoàn chỉnh, ta giữ lại được toàn bộ trì tuệ, ngươi xem, ta hiện tại chỉ là tồn tại trên hình dạng của một linh hồn. Nhưng ta không có bị ủy diệt! Đúng không?
Thanh âm của Chris có chút đắc ý.
- Trên lý thuyết mà nói, chỉ cần học được loại pháp thuật này của ta, ngươi có thể tách rời linh hồn của bất kỳ sinh vật nào trên thế giới này, sau đó tìm cho nó một thân thể mới và cho nó nhập vào... Kết quả là gì? Bất tử! Đỗ Duy thân ái: là một sinh mạng vĩnh hằng!
Đỗ Duy lập tức nhớ đến thần thú Q, cũng chính là giáo hoàng đầu tiên của đại lục: Hughes!
Không phải là cũng được Aragon dùng loại pháp thuật này, đem linh hồn của một người chết đem nhập vào thân của một con chim cánh cụt ư?
Mà hiện tại, trên đại lục cho dù là một vong linh ma pháp sư cường đại, cũng tuyệt đối không có cách nào làm được như vậy! Bởi vì linh hồn sau khi được tách rời bởi vong linh ma pháp đều sẽ bị mất đi ý thức, trở thành một tử linh sinh vật không có trí tuệ.
- Còn có tên Galdalf kia…
Chris cười nói:
- Cái tên gia hỏa đó là một trường hợp rất thú vị. Trong cùng một thân thể lại có hai nhân cách khác nhau. Ta đem bọn họ tách ra, một người biến thành hai người! Đây là một loại ma pháp thần kỳ mà Ma thần đại nhân sáng tạo ra! Ta có thể tùy ý đem linh hồn bất cứ sinh vật nào tách ra hoàn chỉnh vô khuyết! Sau đó dùng một nhục thể mới, làm nó tiếp tục sống lại! Cũng bao gồm cả ta!
Ngón tay Chris cách không điểm nhẹ một cái vào tấm huy chương, sau đó nhìn trên tấm huy chương có một tia quang mang ba động, mỉm cười nói:
- Nhìn xem a! Lúc đó ta đã biết, sau khi ta dạy cho Aragon loại ma pháp này hắn nhất định sẽ sử dụng! Không có người nào có thể vĩnh viễn cự tuyệt được dụ hoặc! Kết quả xem ra suy đoán của ta là chính xác. Hắn đã sử dụng!
Lúc Gandalf kia đến nới này có nói cho ta biết một số sự tình bên ngoài của nhân loại. Ta biết được Aragon đã “Chết”. Chẳng qua ta cũng không có bận tâm, bởi vì ta cảm giác được chỉ là nhục thể của Aragon chết đi. Hắn sau khi học được ma pháp của ta, nhất định sẽ đem linh hồn của hắn bảo tồn lại. Sau đó, ta biết Aragon lưu lại một tấm huy chương. Mà tấm chuy chương kia được bảo vệ nghiêm ngặt trong cái thần điện đó. Ta chỉ có thể đánh cược một lần nữa… Ta cần Aragon!
Chris nhìn Đỗ Duy một cái:
- Ân, Mặc dù ngươi chính là Aragon, Nhưng tiểu tử thân ái, hiện tại ngươi còn là Đỗ Duy! Ta cần phải khôi phục lại cho ngươi ký ức của Aragon! Lần đầu tiên ngươi đến đây, ta nhìn vào hình dạng của ngươi, rồi đến bộ dạng của nữ hài bên cạnh ngươi nữa… ta nhất thời phỏng đoán, ngươi nhất định là cái tên gia hỏa Aragon kia nghĩ biện pháp chuyển dời ký ức của chính mình. Nhưng ngươi lại tự xưng là Đỗ Duy, ngươi đã mất đi “ký ức của Aragon” mà ngươi sở sữu. Nhưng ta, phải tìm ra biện pháp để mang ngươi trở về.
Đỗ Duy không nói nên lời:
- Nhưng ngươi vì cái gì không trực tiếp nói chó ta những sự tình của tấm huy chương này?
Chris nhìn Đỗ Duy một cái:
- Lần đầu tiên ta thấy ngươi, ta liền có cảm giác ngươi là một tên tiểu tử giảo hoạt, nếu như lúc đó ta nói cho ngươi tấm huy chương này ở trong thần điện. Ngươi sẽ nguyện ý đi tới đó trộm nó ra sao?
- Sẽ không!
Đỗ Duy lập tức lắc đầu:
- Ta sẽ ly khai nơi này, sau đó đem cái giao dịch rắm chó này trực tiếp quên đi. Lúc đó thực lực của ta còn yếu như vậy, sẽ không dại dột mà đi trêu chọc thần điện!
- Ngươi xem, ta hiểu rõ tính của tiều tử ngươi, cho nên mới không nói. Nếu không như vậy ngươi đẽ sớm bị hù chạy.
- Nhưng tấm huy chương này, ta cũng là có được trong một tình huống ngoài ý muốn.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Ngươi làm sao biết được ta nhất định sẽ đem tấm huy chương này đến đây?
- Vậy thì phải cảm tạ Gandalf.
Chist hắc hắc cười nói:
- Cái tên gia hỏa kỳ quái kia chạy tới đây, từ hắn ta biết được rằng Aragon đã “chết”, nhưng đã lưu lại một cái sứ mạng ngàn năm. Ta liền biết, Aragon nhất định bố trí một kế hoạch lâu dài. Hắn nhất định lưu lại một kế hoạch hoàn chỉnh. Mà lúc ngươi đến, lại lột lần nữa chứng minh điểm này! Ta không cần làm quá nhiều, chỉ cần nhắc cho ngươi một điểm, sau đó vận mệnh… hoặc giả là nói cái kế hoạch của Argon sẽ từng bước đưa ngươi tiến về phái trước. Đến một lúc nào đó, ngươi nhất định sẽ đến lấy tấm huy chương này. Ngươi đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, đây chính là kế hoạch do chính ngươi bố trí! Ngươi chính là Aragon. Muốn trách thì trách chính mình được rồi.
Nhìn vào bộ dạng của Đỗ Duy, Chris cũng không để ý, nhàn nhạt nói:
- Đỗ Duy, ngươi chỉ cần trả lời ta, trong tấm huy chương này có hay không co lưu lại ký ức của Aragon?
- Chính xác mà nói, là hai đoạn…
Đỗ Duy còn chưa nói xong, Chris đã lập tức cắt lời hắn:
- Vậy là được rồi!
Sau đó, tấm huy chương kia bay về trong tay Đỗ Duy.
- Tại đây, ta sẽ giúp ngươi dung hợp với linh hồn ký ức trong tấm huy chương này… Sau đó, ngươi sẽ chân chính biến thành Aragon. Biến thành một trợ thủ mà ta cần, sau đó…
Chris nói tới đây, cười lớn hai tiếng, mở mồm lộ ra một hàm răng tàn khuyết.
- Chúng ta sẽ cùng rời khỏi đây để đi tìm bảo tàng mà Ma thần đại nhân lưu lại!
- Muốn dung hợp được ký ức trong tấm huy chương, ta cần phải đạt tới cấp lĩnh vực.
Đỗ Duy lạnh lùng nói:
- Ta tự biết làm sao để dung hợp nó, nhưng ta không cho rằng đây là một việc dễ dàng.
- Có sự trợ giúp của ta, lĩnh vực cũng không phải là một việc khó lắm.
Chris nhẹ nhàng lắc lư ngón tay.
Nhìn vào bộ dáng nhíu mày của Đỗ Duy, Chris dùng giọng điệu dụ hoặc nói:
- Ta sẽ cho ngươi rất nhiều chỗ tốt, tiểu tử.
Sau đó, hắn dùng ngón tay điểm từng cái một, với một bộ dạng chẳng hề để ý nói:
- Vinh diệu quyền trượng? Lệ quang tinh trụy (nước mắt sao chổi)? Thuẫn của Amute? Thần phong bào? Thánh giả chỉ hoàn? Tiêu ám chi trạc? Cửu sắc hồng dải băng? Vĩnh hằng thiên luân? Những thứ này, trừ Mâu (ngọn giáo) của Dracula cùng áo giáp trăng khuyết năm màu không có trong tay ta, mũi tên ngục Fedora thì ngươi có được ở bên ngoài… còn những thần khí khác, ngươi muốn lấy cái nào?
Nghe từng cái tên do Chris nói ra…
Tốt a, Đỗ Duy giật mình một lần nữa từ trên ghế rơi xuống.