Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gã hung thần tự dưng chạy ra này, nói thật ngay cả Allure cũng bị dọa sững người


Trong mắt Xích Thủy Đoạn lóe lên hung quang quét qua toàn trường. Lang kỵ bị ánh mắt của hắn nhìn vào đều cảm thấy toàn thân cứng đờ


Lúc này toàn thân Xích Thủy Đoạn tỏa ra khí thế khác hẳn năm xưa, phảng phất giống như khí thế của Bạch Hà Sầu!


- Ngươi ….


Ánh mắt Xích Thủy Đoạn dừng trên người Daminess:


- Lang tộc … thánh cấp?


Daminess thở hồng hộc, giãy dụa ưỡn ngực đứng lên. Nó cảm thấy xương ngực đau âm ỷ, nhưng thú nhân trời sinh bưu hãn càng khiến nó ra sức đứng thẳng lưng, trừng mắt nhìn lại Xích Thủy Đoạn gầm lên:


- Không sai! Ta! Thủ lĩnh lang tộc! Daminess!


Xích Thủy Đoạn cười:


- Cũng chỉ là một con sói mà thôi


Ánh mắt của hắn cũng chỉ dừng lại trên người Daminess một chút, còn với hàng ngàn lang kỵ phía sau, trong mắt hắn cũng chả hơn gì con kiến hôi


- Người đâu?


Xích Thủy Đoạn quay đầu nhìn Allure, nhăn nhó hỏi:


- Vừa rồi ta nghe ngươi nói, hiện tại ngươi là chủ nhân đại tuyết sơn?


Dừng một chút, hắn cười lạnh:


- Chuyện cười! Con ranh ngươi bao nhiêu tuổi? Có bản lĩnh gì? Bạch Hà Sầu dựa vào cái gì mà đem vị trí vu vương truyền cho ngươi?


Allure giãy dụa mấy cái cũng không đứng lên được, bả vai nàng vẫn chảy máu, chỉ có thể dùng tay ép chặt miệng vết thương mà thôi. Giọng nói của nàng bình thản trả lời:


- Lão sư đem vị trí vu vương truyền cho ta, cũng không phải vì ta có bản lĩnh đặc biệt gì


- Hừ!


Xích Thủy Đoạn cẩn thận nhìn Allure một chút, thất vọng lắc đầu


- Con bé nhà ngươi hiện tại thực lực chỉ có cấp 7 cấp 8, người mạnh hơn ngươi trên đại tuyết sơn nhiều lắm. Bạch Hà Sầu quả rất mạnh, nhưng bản lĩnh dạy đồ đệ quá kém


Hắn cười, nói thêm:


- Khi ta làm quân đoàn trưởng quân đoàn tây bắc, lúc ngươi hành thích ta bản lĩnh đã kém rồi. Tuy có tiến lên không ít, nhưng với tiêu chuẩn vu vương còn lâu mới đủ


Allure cũng không phản bác, gật đầu:


- Ngài nói không sai. Lão sư vì sao truyền vị cho ta, ta cũng không biết.


Giọng điệu không kiêu ngạo không xiểm nịnh đốt mặt với khí thế của Xích Thủy Đoạn vẫn rất bình thản


Xích Thủy Đoạn mới gật đầu:


- Khí độ cũng chấp nhận được. Có vài phần hợp làm vu vương. Cũng được, việc ngươi làm vu vương ta cũng không muốn truy cứu. Ta hỏi ngươi, tại sao những người này một đường giết lên được đây? Ngươi nói đại tuyết sơn đã giải tán, nghĩa là sao?


Nói tới đây, hắn vươn tay chỉ một cái. Một mũi tên gió bắn ra, Allure cảm thấy gò má mát lạnh, một sợi tóc bị cắt đứt xuống!


- Cho dù ngươi là vu vương, cũng không có quyền giản tán đại tuyết sơn. Lịch sử vạn năm của chúng ta sao có thể bảo giải tán là giải tán được!


Nhìn Xích Thủy Đoạn phẫn nộ, Allure chỉ lắc đầu:


- Ta không biết


- Ta … thật sự không biết. Một tháng trước, lão sư báo tin cho ta, bảo ta cứ thế mà làm


- Bạch Hà Sầu?


- Đúng! Lão sư nói, sứ mạng của đại tuyết sơn đã kết thúc. Trói buộc của tuyết sơn, cũng là lao tù vạn năm đối với đệ tử chúng ta. Lúc này cũng nên hủy được rồi. Lời của lão sư ta nghe cũng không hiểu, chẳng qua ý lão sư như vậy thì ta cứ làm thôi


Xích Thủy Đoạn ngẩn ngơ, đột nhiên gầm lên:


- Nói hươu nói vượn! Quả thực là nói hươu nói vượn! Thằng hỗn đản Bạch Hà Sầu kia! Hắn có phải theo cái thần đạo khỉ gió gì không hỏng cả đầu rồi! Hắn làm gì có quyền ra mệnh lệnh này! Quả thực là nói hươu nói vượn!!


Xích Thủy Đoạn phẫn nộ gầm thét, tiện tay ném ra vài luồng sáng, tức thì hàng loạt cột đá xung quanh Allure bị đập tan tành!


Allure đứng ngay chỗ hắn phát cuồng, tùy lúc đều có thể tan xương nát thịt. Có điều nàng chỉ dùng ánh mặt nhàn nhạt nhìn Xích Thủy Đoạn, thở dài:


- Ta lại cảm giác được, mệnh lệnh này là chính xác!


Dừng một chút, ánh mắt Allure lóe lên một tia buồn bã:


- Nhà tù … Lão sư nói không sai, tuyết sơn chính là một cái nhà tù! Từ lúc ta biết nhớ đến nay, người trên trên tuyết sơn lúc nào cũng lạnh như băng, không ai có điểm sinh hoạt nào! Cả tuyết sơn giống như là một đám người chết biết đi! Chúng ta là người sống, thế mà lại bị cái quy củ kia trói buộc ở đây, quanh năm cùng băng tuyết làm bạn. Có lúc, ta còn quên mất mình có phải là con người không nữa!


Xích Thủy Đoạn nghe xong, kích động lúc nãy hoàn toàn tan biến, lại nhớ tới mình năm xưa ở trên đỉnh núi, môn nhân bên cạnh tuy đông nhưng ai ai cũng chỉ chăm chủ nghiên cứu đồ của mình, có bao giờ lui tới nói chuyện đâu. Lúc bé, mình cùng Bạch Hà Sầu với Lam Hải Duyệt quan hệ rất tốt, vậy mà càng lớn lại càng lạnh nhạt ….


- Ngày đó, khi lão sư truyền tin tới, ta lập tức hạ lệnh. Ngay hôm đấy đã có một nửa số đệ tử rời đi!


Allure lắc đầu, giọng đắng chát:


- Ngày thứ hai đi thêm mười mấy người. Không đến một tháng, số người còn lại chưa tới 1 phần 10! Lúc đó ta mới hiểu, tuyết sơn này là một nhà tù. Môn nhân là tù phạm! Mà đa số đều muốn đi từ lâu rồi!


Xích Thủy Đoạn bị một câu nói kia làm choáng váng, thậm chí đứng không vững


Hắn từ nhỏ lớn lên tại tuyết sơn, sau đó sư môn gặp biến trốn đi, nằm gai nếm mật mấy chục năm trời chỉ mong có ngày giết về lại tuyết sơn. Đến lúc binh bại, cũng vẫn quay về tuyết sơn như cũ. Tuy Xích Thủy Đoạn giết người như ngóe, nhưng trong lòng hắn tuyết sơn chính là “ nhà ”


Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện “ nhà ” của mình đã không còn. Dù thực lực hắn đã tăng rất cao, khó người bì kịp, nhưng đả kích như vậy cũng khiến hắn thất thần


Daminess cắn răng, chỉ thấy Xích Thủy Đoạn đang mê man rồi phẫn nộ, buồn vui bất chợt. Đột nhiên nó thấy cơn đau trước ngực bùng lên.


Lang kỵ xung quanh nguyên bản chưa hề động, nhưng thấy Xích Thủy Đoạn ngơ ngác đang muốn thử cầm đao tiến lên


- Không được vọng động! Lui lại!


Daminess vừa thấy liền cả kinh kêu binh lính lùi về. Lang tộc chiến sĩ bình thường còn chưa hiểu gì, nhưng Daminess thì rất rõ ràng, giao thủ một đòn đã biết đại khái thực lực của Xích Thủy Đoạn. Theo phán đoán của nó, tên này mình không thể đối phó được! Chỉ sợ cả mình, cùng vài ngàn lang kỵ toàn bộ cũng không phải đối thủ!!


Đứng trước mặt đối phương, nhận ánh mắt chiếu lên người, Daminess có cảm giác như bị một quả núi đè xuống, thậm chí so với khi đứng trước mặt Lạc Tuyết cũng không bị đè tới mức này!


- Lui lại … Toàn bộ lui lại!


Daminess ho khan hai tiếng


Cuối cùng, Xích Thủy Đoạn đã từ khoảng khắc thấn thần mà tỉnh lại, ánh mắt không có chút vui buồn nào, hoàn toàn trống rỗng. Ánh mắt của hắn chiếu đến Daminess mới hơi đổi:


- Ngươi …


Nhìn Daminess vẫn 1 tay cầm đao, Xích Thủy Đoạn biểu tình chán ngấy:


- Ngươi còn đứng đây làm gì?


Daminess hừ một tiếng


Xích Thủy Đoạn liếc hắn một cái:


- Niệm tình ngươi tu luyện đến thánh cấp cũng không dễ. Ta tha cho ngươi một mạng. Ngươi tự chặt tay phải đi rồi xuống núi!


Daminess cười lớn:


- Ngươi nói điên khùng! Dù ngươi mạnh. Ta lang tộc không chiến mà lui! Dù ta không phải đối thủ của ngươi. Ta …


Hắn đang muốn nói nốt, nhưng Xích Thủy Đoạn đã có vẻ không nhịn được. Đột nhiên thấy rõ thân hình hắn rành rành không nhúc nhích, bỗng một cái bóng từ trên người hắn phân ra vọt tới trước mặt Daminess. Daminess vô ý giơ đao lên cản, lại thấy cái bóng ấy cứ thế lướt qua người hắn rồi lại quay về chỗ cũ. Từ đầu tới cuối Xích Thủy Đoạn vẫn đứng im, một phân không động. Chỉ là …


Chỉ thấy Daminess hừ một tiếng đau đớn. Tay phải cầm đao của nó phun máu, sau đó cả cổ tay đứt đoạn, rơi xuống đất!


Thủ lĩnh lang tộc, thánh cấp cường giả Daminess, chỉ một kích bị người ta chặt tay!


Nó đau tới mức đầu đầy mồ hôi, cắn răng lùi lại vài bước, tay trái ôm lấy cổ tay bị đứt, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Xích Thủy Đoạn


- Ta nói chặt ngươi một tay, chính là chặt một tay. Giờ ngươi đi được rồi


Xích Thủy Đoạn có chút không kiên nhẫn được


Ánh mắt Daminess thay đổi mấy lần, từ cuồng bạo, suy tư, cuối cùng cũng không bộc phát. Nó hít sâu một hơi, dùng lực thánh giai chặn ở cổ tay ngăn máu tiếp tục chảy ra. Lại nhìn Xích Thủy Đoạn thật sâu, tự hồ muốn nói gì


- Ngươi không nên nghĩ lưu lại cái gì mà ‘ ngày sau gặp lại ‘. Nói thêm câu nữa chọc giận ta ta lập tức giết ngươi! Lão tử cũng chả phải người tốt, nếu ngươi không tin cứ thử đi


Daminess trong lòng bực bội cũng chỉ có thể nuốt vào. Nó rất rõ ràng mình không đánh được đối phương, đành quay lại muốn dẫn thủ hạ lui lại. Ánh mắt nó nhìn đám tinh linh kia có chút uể oải. Lần này tinh linh vương giao nhiệm vụ thất bại rồi!


Chính mình một hàng vài ngàn lang kỵ tinh nhuệ, vượt qua cửu tử nhất sinh, trèo đèo lội suối không nghĩ lại gặp phải một tuyệt thế cường giả ở đây. Ngay cả tinh linh vương cũng không tính trước được điểm này!


Những tinh linh kia đa số sắc mặt âm trầm, chỉ là riêng tinh linh từng đưa tặng Muse áo choàng và ủng vẫn giữ vẻ mặt rất bình thản


Daminess vung tay, lang kỵ đang muốn lui đi …


- Đứng lại!


Xích Thủy Đoạn hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên sát ý:


- Ta bỏ qua cho ngươi, nhưng ta có nói thủ hạ của ngươi có thể đi ư!


Daminess nhìn đối phương, trong bụng nháy một cái!


- Hừ, lên đại tuyết sơn giết môn nhân rồi tùy tiện xuống núi?


Xích Thủy Đoạn nghiêng đầu suy nghĩ, nói:


- Cũng tốt. Chả mấy khi ta đi ra như hôm nay, cũng không muốn giết quá nhiều người …


Dừng một chút, gã hung thần này nói tiếp:


- Kẻ nào trên đao có dính máu để mạng lại. Kẻ khác thì chặt một tay phải xuống rồi đi!


Lời này tuy đa số lang tộc không hiểu, chỉ là số ít cao cấp chiến sĩ cùng Daminess sắc mặt đại biến!


Điên rồi! Thằng cha này điên cuồng tới mức đó!


Xích Thủy Đoạn thấy vô số ánh mắt phẫn nộ nhìn trả, chỉ nhíu mày nói:


- Sao? Còn chưa tự mình ra tay đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK